“Ưm…sướng! nhẹ một chút!”
Âm thanh rên rỉ vang vọng khắp không gian…
Không biết qua bao lâu, Thục Phi một mặt tràn đầy thỏa mãn giúp Lạc Nam mặc y phục, một tay cấu lên lồng ngực hắn trách hờn:
“Như con trâu nước! đau chết người ta!”
Lạc Nam cười hì hì, một tay đưa xuống hai chân nàng niết nhẹ lên đôi môi dọc bằng thịt, trong lòng tràn đầy tự hào.
Để một vị Tiên Tôn oằn mình rên rỉ, sau cùng phải đầu hàng xin tha quả thật là mơ ước của mọi nam nhân.
Nhìn da thịt Thục Phi trắng hồng khiêu gợi không chút tỳ vết, hắn cười trêu nói:
“Có Long Tiên Thánh Điển hỗ trợ nàng đau cái gì? Là đau hay là sướng?”
Thục Phi liếc xéo hắn sẳng giọng: “Quá sướng có thể chết người!”
Lạc Nam bật cười, lúc này như nhớ ra điều gì hắn vội hỏi Kim Nhi:
“Kim Nhi, ta ở trong Gia Tốc Trận Linh Giới Châu, cộng thêm Gia Tốc Trận ở bên ngoài, như vậy thời gian có được tính là 100×100?”
“Công tử đừng mơ mộng hảo huyền!” Kim Nhi có chút khinh bỉ nhìn công tử nhà mình, môi hồng chúm chím nói:
“Gia Tốc Trận ở Linh Giới Châu và Gia Tốc Trận ở bên ngoài Đảo không tương thích với nhau, thời gian trong Gia Tốc Trận chỉ gia tốc so với thời gian thực tế mà thôi!”
“Điều đó đồng nghĩa với dù công tử có đem 10 cái Gia Tốc Trận chất chồng vào nhau, nhưng khi tiến vào vẫn chỉ gia tốc 100 lần so với thời gian thực tế mà thôi!”
Lạc Nam nghe vậy có chút tiếc nuối thở dài, ý định bật hack thời gian của hắn đã tan thành mây khói.
“Quên nói với công tử, tiến vào Vạn Giới Môn tuyệt đối không thể sử dụng Gia Tốc Trận! hoặc một khi sử dụng Gia Tốc Trận thì không được dùng Điểm Danh Vọng để tác động đến quỷ tích thời gian!” Đúng lúc này, Kim Nhi hết sức nghiêm túc mở miệng.
“Hả? tại sao?” Lạc Nam sắc mặt mộng bức.
“Thời gian là thứ rất khó nắm bắt, dù là Hệ Thống muốn thay đổi quỷ tích thời gian trong Vạn Giới Môn cũng cực kỳ vất vả, nếu công tử sử dụng thêm Gia Tốc Trận trong quá trình ở bên trong đó lại càng khiến quỷ tích thời gian trở nên phức tạp, đến khi đó Hệ Thống cũng chưa chắc có thể xử lý được, hậu quả rất khó tưởng tượng!” Kim Nhi trịnh trọng đáp.
Lạc Nam âm thầm rùng mình, nghiêm túc gật đầu hứa: “Ta nhớ rồi!”
Với kiến thức và tầm mắt của hắn hiện tại quả thật rất khó lý giải về cái gọi là Thời Gian, tốt hơn hết là nghe lời cảnh cáo của Kim Nhi để tránh gây ra đại sự.
Dù sao thì việc thay đổi Quỷ Tích trong Vạn Giới Môn tiêu hao quá nhiều Điểm Danh Vọng, Lạc Nam cũng sẽ không dùng đến khi không thật sự cần thiết.
…
Phú Gia…
Đường đường là một Thiên Vương Cấp Thế Lực, lại là thành viên của Thiên Địa Hội nhưng lúc này đây lại có nhân vật ra vào Phú gia như chốn không người.
Còn ai khác ngoài Thục Phi?
Tiên Tôn ở Tiên giới là nhân vật khó lường, Tôn Lực bao phủ cơ thể thu liễm khí tức quá mức kinh khủng, chỉ sợ có thể tùy ý ra vào bất kỳ Thiên Vương Cấp Thế Lực nào, trừ khi thế lực đó có thủ đoạn đặc biệt mới mong phát hiện.
“Tiểu tình nhân này của hắn chắc là còn đang bế quan rồi!”
Mắt đẹp liếc một vòng đại điện không thấy ai, Thục Phi âm thầm suy nghĩ lười biếng ngồi xuống bảo tọa, chẳng có vẻ gì là khẩn trương khi tự ý tiến vào nhà người khác.
Thục Phi tự tin trong toàn bộ Phú gia, chỉ cần có bất kỳ thứ gì tiến đến gần đều không thoát khỏi phạm vi cảm ứng của nàng, ngay cả một con muỗi cũng không ngoại lệ.
Nhưng Thục Phi nào đâu biết lúc này đây ở cách nàng không xa, một con sinh vật nhỏ đang đập cánh lơ lửng trên không, nhẹ nhàng lúc lắc cái đầu tròn, cặp mắt lay láy thản nhiên khóa lấy nàng, lại đem toàn bộ thân ảnh của Thục Phi truyền cho chủ nhân của nó.
Hồi lâu sau, bản năng của một Tiên Tôn và trực giác nữ nhân khiến Thục Phi có chút rợn tóc gáy, chẳng biết vì sao nàng lại có cảm giác mình bị ai đó nhìn trộm.
“Kẻ nào?”
Thục Phi sắc mặt lạnh lẽo quát lên, nàng tin tưởng vào trực giác của mình.
Trong lúc nhất thời, thần thức của Thục Phi cuồn cuộn quét ra ngoài, truy tìm kẻ âm thầm ẩn núp nhìn trộm mình.
Chỉ là rất nhanh sau đó Thục Phi lại biến sắc mặt, bởi vì nàng căn bản chẳng phát hiện ra thứ gì cả…
Không hề biết rằng, Thần Thức của nàng quét đến con vật nhỏ đang lơ lửng giữa không trung kia lập tức bị nó vươn ra cái miệng nhỏ xíu cắn mất, vì thế chẳng thể quét được nó.
“Không đúng, Thần Thức của ta vì sao không thể quét đến nơi đó?”
Thục Phi nhất thời nhíu mày, nàng phát hiện có một chỗ nhỏ đến mức gần như không tồn tại giữa không gian, nơi đó Thần Thức của nàng tiến đến lập tức bị mất đi, nó giống như một cái lổ nhỏ giữa tấm lưới Thần Thức rộng lớn, nếu lơ là sẽ không thể nào phát giác.
“Hừ! mặc kệ là gì, đánh trước rồi nói!” Thục Phi âm thầm hừ một tiếng, Băng Tôn Lực hội tụ trên đầu ngón tay hình thành một Chỉ, hướng vị trí đó bắn mạnh.
VÈO…
Một chỉ Băng lạnh xé rách không gian, bắn vào lỗ hỏng trong Thần Thức của chính mình.
Con vật nhỏ kia thấy mình bị công kích chẳng chút hoang mang nào, cái miệng của nó đột ngột hé ra, chỉ trong thoáng chốc đã đem Băng Tôn Lực của Thục Phi hoàn toàn cắn nuốt, chẳng để lại chút cặn nào, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cái bụng của nó phình to ra một chút, sắc mặt có chút trướng lên đỏ bừng vì ăn nhiều.
Hiển nhiên hiện tại việc ăn Băng Tôn Lực vẫn hơi quá sức của nó.
Nhưng Thục Phi khi nhìn thấy một Chỉ của mình quỷ dị biến mất, trái tim của nàng thắt chặt, sát khí trào dâng, bàn tay ngưng tụ công kích mạnh mẽ hơn, đem toàn bộ đại điện như hóa thành băng giá.
“Chết!”
Thục Phi lạnh lùng, muốn tiếp tục tấn công.
“Hừ, tự tiện vào nhà của ta, lúc này còn muốn đánh vật nuôi của ta, Thục Phi ngươi có biết điều hay không?”
Có âm thanh nữ tử trêu tức vang lên, chỉ thấy thân ảnh Tú Quyên thành thục phong vận đã đứng tại cửa điện, đôi tay khoanh tròn trước bộ ngực sữa, cười tủm tỉm nhìn Thục Phi trêu chọc nói.
“Vật nuôi?” Thục Phi nhíu mày, đem công kích đang sắp đánh ra thu hồi vào cơ thể.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!