Mà các học sinh ngồi trên ghế thì vẫn nhắm mắt làm ngơ không thèm quan tâm, trong mắt bọn họ, ai thích làm gì thì làm, mình làm tốt công việc mình là được rồi.
Thậm chí cảm thấy phải bị kéo đi là làm lao động không công, nơi đó có thể dễ chịu tự tại như ngồi đây chơi điện thoại không, đến giờ tan tầm, tối về ... Ăn chút gì?
Thật ra đây chính là lựa chọn và cơ hội.
Cơ hội là cho người có chuẩn bị.
Khi cơ hội tới, có nhiều lựa chọn, nhưng có ít người hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn.
Trần Thương dẫn bọn họ đi phòng khám bệnh, đối với bọn họ mà nói là có thể học được rất nhiều thứ.
Còn như những học sinh khoa Y mà thích ngồi không kia, Trần Thương không phải phê bình nhưng cũng không nói thêm cái gì, hiện tại nói cái gì đều vô dụng.
Trình Hân sững sờ, nhìn thoáng qua Trần Thương, hơi hăng hái nhẹ gật đầu.
Đối với người chủ nhiệm học cùng lớp này của mình, nàng vẫn rất bội phục.
Phòng khám bệnh là nơi thể hiện một trình độ của một bác sĩ, thông qua điều kiện và thời gian có hạn tiến hành chẩn bệnh, sau đó cho người bệnh một phương án trị liệu và đề nghị thích hợp.
Đây chính là bác sĩ phòng khám bệnh phải làm.
Mắt của một học sinh khác cũng sáng lên:
- Vâng, chủ nhiệm Trần.
Trên đường đi đến phòng khám bệnh, Trần Thương hỏi:
- Cậu tên là gì?
Người con trai ngượng ngùng cười nói:
- Tôi tên là Giang Đào, làm ở khoa cấp cứu trong bệnh viện huyện Vạn An, ra ngoài bồi dưỡng.
Trần Thương gật đầu cười.
Loại bác sĩ đã tham gia công tác rồi ra bồi dưỡng học tập này thường rất nhiệt tình.
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Ừm, vậy sau này anh đi theo tôi đi, tham gia phẫu thuật và kiểm tra phòng khám bệnh.
Giang Đào nghe xong, lập tức mặt mũi tràn đầy vui mừng:
- Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Trần.
Trong khi nói chuyện, ba người đã tới cửa phòng khám bệnh, lập tức phát hiện ở cửa tất cả đều là người.
Trần Thương lập tức sửng sốt.
Cái này chẳng lẽ đều là người bệnh của mình à?
Nghĩ tới đây, Trần Thương mở cửa, bật máy tính lên, lập tức một đám người bắt đầu chen lên.
Trần Thương lập tức vui mừng, quả nhiên đều là người bệnh của mình, cười một cái nói:
- Tiểu Giang, anh duy trì trật tự.
- Trình hân, cô biết viết đơn thuốc không?
Hai người gật đầu, công việc khám bệnh bắt đầu.
...
...
Lúc này, Trần Thương mới thật cảm giác được nỗi khổ cực của Tần Hiếu Uyên!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!