Sau khi ông lão đi vào, Trần Thương nhất thời nhíu mày, bởi vì dáng vẻ của ông rất đặc biệt, quan sát thì cảm giác không quá bình thường.
Vừa vặn Trần Thương nhìn thấy, nhất thời nhíu mày, trực tiếp nói:
- Lập tức mở máy phân tích khí máu! Mau chóng kiểm tra một chút.
Con trai của ông lão nhất thời nhíu mày:
-Bác sĩ, anh còn chưa khám gì cả đã cho tiến hành kiểm tra, có phải hơi không thích hợp hay không?
Cau noi nay, truc tiep khien cai nhìn cua moi nguoi xung quanh danh cho Trần Thương nhiều hơn mấy phần ý vị thâm trường.
Trần Thương lắc đầu, trực tiếp nói:
Tình huống bây giờ của ông lão tương đối đặc biệt, có thể là suy hô hấp, có dấu hiệu tích tụ khí CO2, hiện tại mau chóng chẩn bệnh cho xong, sau đó kịp thời tiến hành điều trị.
Người đàn ông còn định nói gì đó thì con gái ông lão đã gật đầu nói:
- Bác sĩ, vậy thì làm phiền anh.
Trần Thương trực tiếp cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Dương Hiểu Minh, chủ nhiệm khoa hô hấp.
Sau đó nhìn người phụ nữ rồi nói:
- Sau khi làm kiểm tra xong, trực tiếp đến khoa hô hấp ở lầu 11, tìm chủ nhiệm Dương Hiểu Minh, anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực hô hấp, tình huống của ông lão rất đặc biệt, tôi đoán là phải nằm viện.
Mặc dù người phụ nữ tò mò, nhưng ... Vẫn hơi do dự rồi đồng ý.
Dù nói thế nào đi nữa, người ta cũng đã tìm chủ nhiệm cho mình.
Thế nhưng luôn cảm thấy là lạ, nhìn thoáng qua thôi đã có kết luận, có phải là quá sớm hay không?
Trần Thương lắc đầu, tiếp tục xem bệnh.
Ước chừng một giờ sau, người phụ nữ kia vội vàng chạy vào!
- Chủ nhiệm Trần! Thực sự là quá cảm ơn anh, đúng là suy hô hấp, lại còn rất nghiêm trọng, chủ nhiệm Dương nói ... Còn may không trì hoãn, cảm ơn anh!
Giọng điệu của người phụ nữ cứng rắn nói xong, nhất thời khiến mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Như vậy cũng được?
Đây cũng quá thần tiên?
Hay là kẻ lừa gạt?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều một mặt hoài nghi nhìn Trần Thương đang khám bệnh ở bên trong.
Ngay cả Trình Hân cũng một mặt mờ mịt, bất đắc dĩ hỏi:
- Chủ nhiệm Trần, sao anh lại có thể nhìn ra được vậy?
Lúc này, các người bệnh xung quanh cũng cùng nhau tò mò lắng nghe.
Trần Thương thản nhiên nói:
Suy hô hấp sẽ có các dấu hiệu, nhìn mọi người là biết chưa xem qua sách nội khoa.
Nét mặt của họ rất đặc biệt, sưng phù, hô hấp khó khăn, gấp rút, hai mắt sáng ngời có thần ... Sau này mọi người phải ghi nhớ một câu: Ánh mắt long lanh như nước, suy hô hấp, tích tụ dịch CO2!
Anh vừa nói xong, mắt Trình Hân và Giang Đào nhất thời sáng lên, đây cũng quá trâu bò!
Mà chuyện này, trực tiếp cũng lấy được sự tin tưởng của các người bệnh khác đến khám bệnh, dù sao khi có sự tín nhiệm với bác sĩ thì mới có thể khám bệnh thuận lợi mà!
Sau đó một bà lão ngồi trước mặt Trần Thương, đưa tay ra, bất đắc dĩ cười
nói:
- Bác sĩ, cậu quá thần kỳ! Cậu cảm thấy tôi bị bệnh gì?
Các người bệnh ở xung quanh cũng bất đắc dĩ cười ha hả.
Đây không phải ồn ào đâu mà!
Trần Thương cũng không để ý, nhìn bà, bất đắc dĩ cười nói:
- Cường giáp đúng không?
Lời này vừa nói, nhất thời khiến bà trợn tròn mắt!
- Bác sĩ, cậu thật quá thần kỳ? Cái này cũng có thể à?
Người bệnh ở xung quanh và Trình Hân đều trừng to mắt, nhìn người phụ nữ, thấy thế nào cũng nhìn không ra nổi?
Đây chẳng lẽ trên mặt còn viết rõ tên bệnh?
Dì kia càng một mặt hoài nghi nói:
- Bác sĩ, chúng ta có quen biết hay không?
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Tôi biết bệnh của bác, nhưng không nhận ra bác!
Dì đó nhất thời tò mò.
Những người khác cũng đang chờ lời giải thích của Trần Thương.
Họ chợt phát hiện, khi chủ nhiệm Trần này khám bệnh, so với xem phim còn kích thích hơn!
Trần Thương nhìn Giang Đào và Trình Hân, nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!