Anh không cho phép chính mình thất bại nha!
Đứa bé này, anh chắc chắn phải cố gắng cứu được.
Còn lại hai chỗ!
Còn lại một chỗ!
Sắp xong rồi!
Còn có ba kim nữa là hoàn thành!
Lúc này y tá trưởng nói:
- Hai giây ... Một giây! Hết giờ!
Trần Thương nghe được giọng nói, tranh thủ thời gian cắt ngắn chỉ khâu lại, rút kẹp kim Pen ra!
Hoàn thành!
Tất cả mọi người nhìn chẳm chẳm Trần Thương!
- Hoàn thành?
- Bác sĩ Trần? Hoàn thành à?
Đúng lúc này, phòng cấp cứu cửa bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông tướng mạo thô lỗ vọt vào. Anh thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, ngồi xổm trên mặt đất thở dốc qua đường miệng!
Thế nhưng mà!
Lúc này, không có ai thúc giục anh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chầm chẳm Trần Thương!
- Tiểu Trần, thế nào?
Dư Dũng Cương gấp gáp hỏi!
Mã Nguyệt Huy ngồi xổm trên mặt đất lập tức sững sờ, làm phẫu thuật xong
rồi?
Mẹ nó!
Mình đã tới chậm?
Nghĩ tới đây, Mã Nguyệt Huy cảm giác hơi đau lòng.
Có điều nghĩ lại, nhìn thấy lão Dư ở đây, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lão Dư ở đây, sẽ không có chuyện gì nha?
Nghĩ tới đây, Mã Nguyệt Huy nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vào ngay lúc này, Trần Thương bất đắc dĩ thở dài.
- Ai ... Tôi ... Tôi không làm tốt!
Trần Thương hơi tự trách!
Lập tức, tất cả mọi người nghe thấy Trần Thương đều biến sắc!
Phẫu thuật thất bại?
Cái này cũng quá dọa người đi?
Mã Nguyệt Huy trực tiếp hai chân mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất!
Mẹ ơi, độ tuổi hoàng kim lão Mã con vừa mới đến, còn không có tiêu diệt lão Dư con liền muốn dừng bỏ nghề kiếp sống ở đây à?
Cái này ...
Cái này cũng quá oan uổng đi!
Mã Nguyệt Huy thật sắp khóc.
Anh nghĩ rất xa, anh cảm giác mình đời này còn có rất nhiều chuyện chưa làm tốt, rất nhiều lý tưởng chưa có thực hiện, bên trong danh sách nguyện vọng còn có một đống lớn chưa có đánh dấu tích, anh không muốn sớm như vậy ...
Mã Nguyệt Huy that khoc không ra nước mắt.
Mà lúc này, Trần Thương tiếp tục nói:
- Cái chỉ kết cuối cùng, thời gian quá gấp, tôi đang suy nghĩ sẽ bằng cách là ba chồng kết, hoặc là khi mười tự kết, do dự nửa giây, lựa chọn ba chồng kết, tôi phải nên dùng tổ hợp kết!
Trần Thương nói một câu, làm mọi người hôn mê luôn rồi!
Nếu như những chủ nhiệm Tỉnh Nhị Viện kia ở đây, khẳng định theo thói quen xoay người, không nghe cái con hàng này tiếp tục đứng đó làm màu nữa!
Thế nhưng mà ...
Đám này người mới lạ mặt nha!
Rất rõ ràng không có từng gặp qua một người tươi mát thoát tục làm màu sài buff hun đúc như thế, càng không có gặp qua nhiều kiểu quyền tổ hợp thao tác tinh tế của Trần thị, tự nhiên trong lúc nhất thời là nghẹn họng nhìn trân trối, kinh động như gặp người trên trời!
Có một loại ngưỡng mộ như ngọn núi cao cao không thể không trèo đang ẩn ẩn phát sáng!