- Cách gì?
Trần Thương ho khan một cái một tiếng:
- Bởi vì là giả thể, nên khi em cầm đèn pin chiếu vào, phát hiện ... Sẽ sáng lên!
Sau khi Tần Duyệt nghe, hơi kinh ngạc một chút, một lát sau, bỗng nhiên cười ha hả:
- Vậy nếu cầm hai cá đèn pin mỗi cái một bên ... Có phải sẽ giống với đèn pha ô tô không? Đèn pin lóe lên ... Ha ha ha ... Không được không được, cười chết em ... Ha ha ...
Nụ cười này, không dừng lại được.
Vốn Trần Thương cũng không cảm thấy buồn cười, nhưng mà bị người này chọc cho cũng bất đắc dĩ bật cười.
Cô nhóc này, cũng thật sự là một thiên tài, có thể liên tưởng vật kia và đèn pha ô tô với nhau ...
Vừa có một ông cụ nhìn xa xa có Panamera lay động, không nhịn được thở dài, đi đường vòng ...
Buổi tối Trần Thương chưa an cơm, Tần Duyệt lái xe đi chợ đêm.
Đưa Trần Thương thối nát đi một lần!
Nhìn Trần Thương ăn như hổ đói, Tần Duyệt không nhịn được đau lòng nói:
- Anh giống đi thành phố chỗ nào chứ, cái này giống như dân đi tị nạn vậy!
Trần Thương hít sâu một hơi:
- Haizz, em không biết, anh đi nửa tháng, thì mười ngày ăn cơm hộp, năm ngày ở bên, bây giờ nhìn cái gì cũng thấy thơm!
- Chị à, em nhanh đi thành phố nhé, mau đến cứu anh, đưa anh đi ra ngoài ăn chút đồ ngon!
Tần Duyệt cười:
- Tại sao anh không đi ăn ngon một chút?
Trần Thương:
- Anh nào dám! Ăn ngon không phải là giữ lại ăn chung với vợ à.
Nhìn miệng lưỡi Trần Thương càng ngày càng ngọt, trong lòng Tần Duyệt rất đắc ý:
Miệng lưỡi trơn tru!
Trần Thương ăn rất nhiều đồ ở chợ đêm, cuối cùng cũng chiêu đãi dạ dày mình một bữa.
Tần Duyệt mở to mắt tò mò nhìn chẳm chằm Trần Thương:
- Anh là heo à? Sao có thể ăn nhiều đồ như vậy?
Trần Thương liếc mắt:
- Uổng công em còn học y! Em biết cơ thể con người có một bộ phận có thể lớn có thể nhỏ không? Nên khi nó phát huy tác dụng, nó sẽ trở nên lớn! Lúc cần nhỏ, thì sẽ nhỏ đi!
Tần Duyệt cười giễu một tiếng:
- Anh là cái đồ lưu manh? Em không biết, em có nên hỏi ba em một chút không, hỏi ông nó là cái gì? Em sẽ nói là Trần Thương bảo em đi hỏi!
Trần Thương vừa nghe, lập tức ngừng:
-Không dám không dám, anh sai rồi, chị, anh nói là dạ dày, chúng ta đừng hiểu lầm.
Ăn một đống lớn như vậy, khi về Trần Thương chắc chắn sẽ không ngủ được, dứt khoát đi vòng quanh mấy cửa hàng gần chợ đêm, mua một ít vật nhỏ.
Lần này vào thành phố, Trần Thương chuẩn bị lái xe đi, ra cửa có xe dù sao cũng sẽ thuận lợi hơn một ít.
- Vợ ơi, mấy giờ rồi?
- Vợ ơi, mấy giờ rồi?
- Ôi chao, ông có phiền hay không, 11 giờ 40! Ông cũng hỏi mấy lần rồi!
Ký Như Vân đã hết ý kiến với Tần Hiếu Uyên.
- Ông có thể không quan tâm hay không, ngày mai hai đứa nó cũng chuẩn bị đi lĩnh chứng, ông còn lo lắng cái gì?
Tần Hiếu Uyên ho khan một cái một tiếng:
- Tôi là lo lắng vấn đề an toàn của bọn nó!
Ký Như Vân liếc mắt:
- Có quỷ mới tin ông!
Tần Hiếu Uyên lập tức không ngủ được, trở mình ngồi dậy:
- Sổ hộ khẩu của Duyệt Duyệt đâu?
Ký Như Vân thở dài:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!