Ngày hôm sau, cả hai sợ đông người nên đến Cục dân chính xếp hàng từ sớm, nhưng có vẻ như họ không phải là hai người duy nhất đến làm đăng ký kết hôn trong ngày này.
Trong lúc ngồi trên ghế chờ, tay Tần Duyệt nắm chặt sổ hộ khẩu, có vẻ hơi căng thẳng, nhưng cô không biết vì lý do gì mà hồi hộp như vậy.
Tuy nhiên, tất cả những căng thẳng này đều tan biến khi anh nắm tay mình.
Đôi bàn tay to ấm áp dường như chứa đựng mọi thứ cũng như làm tan chảy tất cả.
Trần Thương nhìn Tần Duyệt một cách kiên định:
- Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Tần Duyệt gật đầu:
- Đương nhiên rồi!
Hai người đã sớm đến nơi, ảnh màu chụp tại tiệm ảnh dài hai tấc rưỡi của cả hai đã chuẩn bị xong.
Trên thực tế, toàn bộ quá trình không mất nhiều thời gian, cũng không có nghi thức rườm rà đặc biệt nào
Điều nay lam cho Tan Duyet co đoi chut kho chịu!
Khi đã cân nhắc, cả hai quyết định tuyên thệ.
Ít nhất nó cũng không vô nghĩa!
Hôm nay xem ra là một ngày đặc biệt, có rất nhiều người, ai cũng không hà tiện mà nở một nụ cười thật tươi ở nơi này.
Trên mặt mỗi người đều có một loại vui mừng từ tận tâm!
Khi anh kéo cô ra khỏi sảnh của Cục dân chính.
Tần Duyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, nước mắt bỗng tuôn rơi!
Trần Thương sững sờ, cô gái này không phải hối hận rồi chứ?
Anh vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn, vậy có nên đi làm giấy ly hôn luôn không?
Điều này sẽ không sợ bị cười nhạo sao ...
Anh ôm cô vào lòng thật lâu để dỗ dành.
- Làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc nữa, sao đang tốt em lại khóc rồi?
Tần Duyệt lắc đầu, khóc nức nở hồi lâu mới thống khổ nói:
Em cuối cung chính thuc đa đưoc ket hon rồi ... Oa ... Anh rot cuoc cung cần đến em.
- Em yêu anh ba năm bốn tháng năm ngày, rốt cuối cùng có thể gả cho anh ...
- Anh có biết không? Ngày hôm đó anh chủ động đưa em đi, em vui đến nguyên một đêm không ngủ được, lúc đó em còn nghĩ, Trần Thương, anh đúng là đồ ngốc, còn không dám thổ lộ với em, nếu anh còn không thổ lộ, em sẽ ... Em ... Em sẽ bộc lộ với anh!
- Bữa đó khi anh đưa em đi, chính là bữa lẩu ngon nhất em có cùng ly trà sữa ngon nhất ...
- Hôm sau đợi mẹ đi làm em đã trộm hộ khẩu của mẹ, giấu rất lâu để đợi anh đến nói: Em yêu, mình cưới nhau thôi, cùng đi đăng ký đi! Anh đã sẵn sàng cả rồi ...
- Em ... cuối cùng em cũng đợi được ... Ô .. ô ...
- Em đã chờ đợi rất lâu, sợ rằng bản thân sẽ không thể đợi được nữa ... Em đã 30, nếu anh không cần em ... Thật sẽ không có ai để ý đến em nữa ...
Tần Duyệt khóc lóc làm trôi cả lớp phấn trang điểm, bình thường cô ít khi trang điểm hôm nay lại ăn mặc rất xinh đẹp.
Cô thật hạnh phúc vì hôm nay cuối cùng chính mình đã kết hôn rồi!
Còn có thể kết hôn với người mình thích!
Nhìn thấy Tần Duyệt khóc rưng rưng, Trần Thương cảm thấy rất khó chịu, mũi chua xót, không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn trời, trợn tròn mắt không muốn để nước mắt rơi xuống.
Sau đó anh ôm chặt cô vào lòng.
Không biết từ lúc nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, ướt đẫm cả trán
cô
Tần Duyệt ngẩng đầu lên vẫn còn khóc nức nở mếu máo nói:
- Sao anh lại khóc?
Trần Thương hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, đưa tay lên mặt cô, vuốt ve lau nước mắt cho cô:
- Thật xin lỗi!
- Anh đã khiến em đợi lâu rồi! Trách anh không đủ dũng khí đứng trước mặt em nói một tiếng: "Anh yêu em".
- Anh đã sớm xuất hiện trong thế giới của em, nhưng lại không ôm em vào lòng sớm hơn!
- Cả đời này, anh thề, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em!
- Em không cần phải cứng rắn nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!