Anh muốn nói với mọi người rằng anh đã có vợ và bản thân đã có chủ.
Khi Tần Duyệt nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp của Trần Thương, cô phát hoảng một chút, nhìn chẳm chẳm anh, trong lòng chợt suy tư!
Đột nhiên cô nổi khùng lên:
- Sao khuôn mặt em lại xấu xí vậy!
- Em vừa khóc trôi trang điểm rồi, anh ... Trần Thương, đồ khốn nạn ... Anh muốn làm cho em bẽ mặt mà ...
- Không, tức quá đi ... Anh ... Cho tất cả bạn bè của anh xem những bức ảnh khóc lóc với lớp trang điểm xấu xí, không được! Xóa và đăng lại mau!
Trần Thương không quan tâm đến cô ấy nữa!
Theo cách cũ, ôm lấy, mang đi!
Tần Duyệt tức giận xù đầu.
Cảm giác vừa rồi liền biến mất, cô nghĩ đến việc gửi những bức ảnh xấu xí của mình cho bạn bè của Trần Thương ... Liệu nhóm người đó có chê cười không?
Nghĩ đến làm Tần Duyệt cảm thấy tức giận!
Anh cười nói:
Đây mới là thứ đáng giá làm kỷ niệm vậy mới gọi là chụp hình!
Cô ngừng ồn ào, để anh tự ôm mình, mở máy, nhìn hình chụp trong nhóm bạn bè của anh.
Nhìn thấy nước mắt trên guơng mat còn chưa khô mà đã nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, trong mắt anh cũng rưng rưng tình cảm trìu mến.
Có vẻ như ... cũng không đến nỗi xấu xí!
Càng nhìn càng thấy hấp dẫn!
Thầm nghĩ lời anh nói Tần Duyệt lưu lại, in hình ra, lưu giữ cả đời.
Cho đến lúc già, rồi lại lấy ra ...
Bất thình lình Trần Thương đặt cô xuống, vừa vặn tình cờ thấy người quen.
Người đàn ông mỉm cười:
- Hả? Bác sĩ Trần .... Anh đến Cục dân chính làm gì vậy?
Anh mỉm cười:
- À ... Cùng với bạn gái của tôi! Không phải, là cùng vợ đến đăng ký kết hôn !!
Người đàn ông nghe xong cười lớn, anh vui vẻ nói:
Ô? Xin chúc mừng!
Lúc này, một cô bé đã lớn tiếng khóc rống.
Chỉ thấy có người phụ nữ phía sau người đàn ông đang lôi kéo bé gái đó làm nó khóc rất to.
Khóc rất thương tâm!
Đầy tuyệt vọng!
Trần Thương ngỡ ngàng một chút:
- Điềm Điềm?
Người phụ nữ cũng kinh ngạc, ngồi xổm xuống:
- Không sao, Điềm Điềm ngoan đừng khóc, có chuyện gì à?
Cô bé nước mũi chảy ròng ròng chảy cả vào miệng, trông rất tủi thân.
Điềm Điềm thút thít nói:
- Chú Trần Thương không muốn con ... Chú ấy đã kết hôn rồi ..
Mọi người nghe xong đều không biết nên khóc hay cười.
Ai cũng muốn cười nhưng cảm thấy thật ngượng ngùng.
Trần Thương cũng thấy xấu hổ.
Người đàn ông ôm cô bé, cười nói:
- Điềm Điềm, việc này do pháp luật quy định, khi chú đến tuổi hôn nhân sẽ được Cục dân chính cho kết hôn, nếu không sẽ không được sinh con.
- Con còn nhỏ, chờ lớn lên nhé, mới có thể kết hôn được!
Cô bé lắc đầu:
- Con cũng muốn kết hôn với chú Trần Thương ... Oa ...
Tần Duyệt nhìn Trần Thương cười nheo cả mắt, nói nhỏ bên tai anh:
- Lãng tử của em. Cục nợ này! Anh tự giải quyết đi.
Anh vô cùng xấu hổ.
Thấy Điềm Điềm cứ khóc mãi không thôi.
Mẹ của cô bé chỉ có thể bất lực dỗ dành cô:
- Được rồi, được rồi, lớn lên con cũng gả cho chú Trần Thương nhé?
Điềm Điềm liền ngừng khóc, hết nhìn mẹ, rồi lại nhìn anh:
- Thật không?
Mẹ cô bé gật đầu:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!