- Đồ ăn không đắt, mùi vị không khéo léo, nhưng mà khi đói, ăn rất thơm.
Đúng là mọi người đều đói, cũng không lịch sự gì, ăn càng không chú ý đến tướng ăn.
Chỉ cảm thấy ăn thật nhiều!
Một đêm, tám người, ăn thoải mái, không uống rượu, lúc rời đi, Trần Thương tính tiền, 329 tệ.
Ông chủ là một chú trung niên, cười nói:
- Lấy các cậu 329 tệ.
Khi trả tiền, ông chủ hỏi mấy câu:
- Các cậu không phải người quanh đây?
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Cáu vừa mới tan làm, đói bụng quá nên ra ngoài kiếm ăn.
Ông chủ toét miệng cười một tiếng:
- Nhìn thấy cac cậu an rat ngon, bận bịu đến bây giờ, cũng không dễ dàng, chú lấy 300 thôi!
Trần Thương vừa nghe, lập tức lắc đầu, bỏ 350 tệ xuống, đứng dậy vội vàng rời đi.
Có lẽ thành phố chính là như vậy, không chỉ có xa hoa truy lạc và ánh sáng rực rỡ, còn có nhiều người xây dựng ở tầng dưới chót của cái thành phố này.
Nhưng mà cho dù như thế nào, những thứ nay đều la quy luật sinh tồn của tòa thành thị này.
Nhưng mà Trần Thương luôn suy nghĩ một chuyện!
Làm sao để giảm chi phí bắc cầu động mạch vành xuống để cho dân chúng bình thường cũng có thể làm phẫu thuật!
Trần Thương khắc rất sâu cảm xúc mấy ngày này.
Trên thành phố thật sự là loại người gì cũng có, có người bệnh vung tiền như rác xuất ngoại xem bệnh, cũng có người đến làm công giống như vợ chồng Trần Thương, một ca phẫu thuật có thể là cả tài sản của người bệnh.
Có một người bệnh có tiền làm một ca một trăm hai mươi ngàn đô la Mỹ, nhưng mà phần lớn đều là người bình thường!
Trần Thương đang suy nghĩ, làm sao mới có thể làm được chuyện này?
Xe rất nhanh đã mỗi người một ngả, lúc này đã hơn bốn giờ sáng
Sau khi Trần Thương về đến nhà, cẩn thận mở cửa phòng.
Cảm nhận được nhiệt độ trong phòng, lập tức ấm áp hơn rất nhiều!
Có một loại cảm giác được về nhà.
Tò mò là, đèn trong phòng khách vẫn sáng, trong phòng có một mùi thơm thức an thản nhiên.
Sau khi Trần Thương đổi dép đi vào phòng, rón rén, rất sợ đánh thức Tần Duyệt.
Nhưng mà ... Đột nhiên nhìn thấy Tần Duyệt co rúc ở trên ghế sa lon, đã ngủ!
Mặc dù trong phòng có lò sưoi khá ấm, nhưng mà sao cô bé này lại ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách chứ?
Khi để cặp sách xuống, Trần Thương nhìn thấy trên bàn bày ba món ăn, còn có một món canh ..
Trong lòng không nhịn được dâng lên một hồi cảm động!
Khả năng đây chính là cảm giác của nhà?