Nhìn lấy từng cái từng cái chủ nhiệm đều gọi chính mình một tiếng tiểu sư nương, trong lòng Tần Duyệt càng là vui vẻ cực kỳ.
Tự nhiên một tới hai đi liền uống nhiều.
Kỳ thật, quản giáo của lão Tần và Ký Như Vân đối với Tần Duyệt vẫn tương đối truyền thống và nghiêm khắc, ngay cả từ quần áo cách ăn mặc và cách đối nhân xử thế bình thường cũng có thể nhìn ra.
Tần Duyệt nói cho Trần Thương, khi còn bé, nhà vẫn luôn có gác cổng canh mình, đến tám giờ tối nhất định phải về nhà.
Đến mức bạn bè của Tần Duyệt khi còn bé cũng không phải rất nhiều, lên đại học cũng là như thế, thoi điểm vao ngay nghỉ, vừa đen tam gio, mỗi lần Tần Hiếu Uyên đều phải đi tìm.
Dùng lời hôm đó lão Tần nói ra khi đang say khướt chính là: Tôi quan tâm giữ gìn nó hơn hai mươi năm, nuôi đi ra được một cô con gái bảo bối như thế, anh bây giờ lại chỉnh thành bông vải hắc tâm.
Trần Thương đối với cái này cũng là vô cùng bất đắc dĩ, anh cảm thấy mình là vô tội.
Anh cảm thấy Tần Duyệt đây là quá trình phát triển biến chất bình thường.
Nhìn lấy Tần Duyệt đang chóng mặt, Trần Thương nhịn không được cười, trực tiếp ôm lên: “Để em uống nhiều như thế!"
Tần Duyệt bĩu môi, trực tiếp ôm đầu Trần Thương, cười hì hì hôn một cái: "Bản cô nương hôm nay cao hứng!”
"Đây là một ngày vui vẻ nhất ở thủ đô của em!"
“Chồng à, anh thực tế là quá ưu tú, cũng may hai ta kết hôn, bằng không em hiện tại cũng không yên tâm anh."
Trần Thương nhịn không được cười cười, ôm Tần Duyệt hướng trong hành lang đi tới.
Tần Duyệt uống nhiều, hơi nhiều lời, ôm đầu Trần Thương, đem đầu của mình chôn ở trong ngực Trần Thương.
Nhỏ giọng không biết nói cái gì.
Mắt thấy đến trong thang máy, Tần Duyệt bỗng nhiên trừng mắt làn thu thuỷ mắt to, nhìn lấy Trần Thương: "Chồng!"
Trần Thương cúi đầu, tại cái trán nhẹ nhàng hôn một cái: "Thế nào?"
Tần Duyệt mặt thoáng cái đỏ lên: "Anh tối nay ... Hay là ăn em đi?"
Trần Thương nghe xong, lập tức hưng phấn lên.
Cũng có chút kích động nhỏ!
Tần Duyệt ngượng ngùng nói đến: "Em ... em muốn sinh cho anh tiểu bảo bảo!"
Trần Thương không kịp chờ đợi, tranh thủ thời gian hướng nhà đi tới!
Đến nhà, Trần Thương ôm Tần Duyệt tiến vào phòng ngủ, đem Tần Duyệt đặt lên giường, bỗng nhiên cảm giác trên người mình một luồng mùi rượu.
"Anh đi tắm cái đã!"
Tần Duyệt trừng to mắt, nhỏ giọng nói ra: "Anh nhanh lên, em chờ anh!"
Trần Thương gật đầu, đứng dậy liền hướng phòng ngủ đi tới.
Sau khi làm qua loa tắm người một lần, Trần Thương kích động chạy ra, chợt phát hiện Tần Duyệt nằm ở chỗ kia đã ngủ.
Nhìn lấy Tần Duyệt ngủ thiếp đi còn nam cười trộm được, trong lòng Trần Thương vốn đang kích động thoáng cái bình phục xuống.
Hôm nay, chi tiết thảo luận một ngày, buổi trưa cũng không có nghỉ ngơi, buổi tối lại là uống nhiều như thế.
Không nghĩ tới nha đầu này vậy mà thoáng cái ngủ thiếp đi.
Tần Duyệt nằm lỳ ở trên giường, miệng nhỏ còn đang nói mê: "Hắc hắc, tiểu sư nương ... "
“Gái già ... Anh khi dễ tôi, tôi liền tìm chồng mình đòi ... "
Trần Thương nhịn không được thoáng cái liền bật cười.
Nha đầu này, thật sự là quá đáng yêu.
Trần Thương thận trọng đem quần áo trên người Tần Duyệt cởi ra, tiếp đó ôm chặt chăn.
Muộn như vậy, cô mệt mỏi, Trần Thương cũng không tiện giày vò nữa.
Dứt khoát đem cô ôm vào trong ngực, cùng một chỗ ngủ thiếp đi.
Dù sao cũng là vợ chồng rồi, những chuyện này cũng không đến mức gấp gáp.
Tần Duyệt nằm ở trong ngực Trần Thương, thỉnh thoảng cười ngây ngô.
Cô là thật vui vẻ!
Rời đi vòng tay che chở của ba, đi tới thủ đô, lại nhận đến bảo vệ của chồng.
Đêm nay, cô làm giấc mộng, một cái mộng đẹp!
Trong mộng, Trần Thương trở thành bạch mã vương tử của mình, vượt mọi chông gai, bảo hộ lấy chính mình, dù cho chính mình là một vịt con xấu xí ... Thế nhưng cũng thành công chúa xinh đẹp!
Sau khi làm qua loa tắm người một lần, Trần Thương kích động chạy ra, chợt phát hiện Tần Duyệt nằm ở chỗ kia đã ngủ.
Nhìn lấy Tần Duyệt ngủ thiếp đi còn nam cười trộm được, trong lòng Trần Thương vốn đang kích động thoáng cái bình phục xuống.
Hôm nay, chi tiết thảo luận một ngày, buổi trưa cũng không có nghỉ ngơi, buổi tối lại là uống nhiều như thế.
Không nghĩ tới nha đầu này vậy mà thoáng cái ngủ thiếp đi.
Tần Duyệt nằm lỳ ở trên giường, miệng nhỏ còn đang nói mê: "Hắc hắc, tiểu sư nương ... "
“Gái già ... Anh khi dễ tôi, tôi liền tìm chồng mình đòi ... "
Trần Thương nhịn không được thoáng cái liền bật cười.
Nha đầu này, thật sự là quá đáng yêu.
Trần Thương thận trọng đem quần áo trên người Tần Duyệt cởi ra, tiếp đó ôm chặt chăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!