Sáng sớm hôm nay, khi Trần Thương trở về khoa cấp cứu, cho tới bây giờ tâm trạng chưa từng buông lỏng!
Hơi nhớ anh Mã ngốc nghếch, cũng hơi nhớ y tá Dương Khiết cho mình uống sữa.
- Bác sĩ Trần tới!
- Chào bác sĩ Trần!
- Bác sĩ Trần cuối cùng cậu cũng trở lại!
Khi Trần Thương vào phòng làm việc, tất cả mọi người đều rối rít gật đầu.
Mọi người đều biết mấy ngày nay bệnh viện xảy ra chuyện gì, bây giờ Trần Thương ở bệnh viện là cái bánh thơm ngon.
Mọi người nghĩ đến Dương Hồng Mai, cũng không nhịn được lắc đầu một cái, khoảng thời gian này trong lòng y tá Dương cực kỳ sợ hãi, rất sợ Trần Thương làm khó mình.
Khi Trần Thương vào phòng làm việc, Dương Hồng Mai gật đầu lúng túng cười một tiếng:
- Chào bác sĩ Trần, cậu về rồi à?
Trần Thương gật đầu cười một tiếng, không nói gì.
Mọi người đều là người trưởng thành, không nên ngay thơ như vậy.
Mã Nguyệt Huy nhìn thấy Trần Thương, lập tức trợn to hai mắt, không nhịn được cười một tiếng:
- Ngoại Khoa Tim không cần cậu nữa à? Cô nhi ...
Trần Thương không nhịn được liếc mắt, tổ trưởng này, sao vẫn sống được đến giờ thế.
Trần Thương cười nhìn chủ nhiệm Dư:
- Chủ nhiệm Dư, cháu đã đi làm lại, đúng rồi ... Mấy ngày trước cháu nhìn thấy cà phê của chú bị tổ trưởng Mã cầm.
Dư Dũng Cương mới vừa buồn cười, sau khi nghe Trần Thương nói một câu, lập tức xụ mặt, nhìn chầm chằm vào Mã Nguyệt Huy, ánh mắt dừng trên người ông ta khoảng 10 giây.
Tim lão Mã lập tức đập rộn lên!
Nhìn Trần Thương, giận mà không dám nói gì ...
- Chủ nhiệm, không phải ... Đại ca, em sợ hết hạn!
Lão Mã muốn giải thích, nhưng mà ... Giải thích không có tác dụng, muốn phạt về thể xác làm gì?
Nhìn dáng vẻ lão Dư như vậy, Trần Thương lập tức hả hê rất nhiều.
Lão Dư không nhịn được nhìn Trần Thương, cười nói:
- Có thời gian thì đưa tôi đi làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành một lần, khoảng thời gian này hơi bận, nên không chú ý.
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Vâng, chắc chắn rồi!
Có núi dựa, thì phải dựa vao để đi lên.
Chờ Dư Dũng Cương rời đi, phòng làm việc lập tức xôn xao cười lên.
Từ Ái Thanh không nhịn được mặt đầy hài hước nhìn lão Mã:
Ha ha ... Nếu đi mua ca phê, toi đoan là con có thể cứu!
Mã Nguyệt Huy cắn răng nghiến lợi, áp lực gấp bội.
Buổi sáng, Trần Thương không lái xe, dù sao Trần Thương là mang danh cấp cứu để ra ngoài nên cũng phải làm sao cho ra dáng vẻ cấp cứu, cho phép sáng hôm nay ngồi đài.
Ngồi trong phòng làm việc, 120 vội vàng đưa vào một người phụ nữ trung niên vào.
Dáng vẻ hơn 50 tuổi, xung quanh còn có ba người đi theo tới!
Y tá tiểu Kha vội vàng gọi Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, người bệnh 55 tuổi, nữ, đau bụng kèm buồn nôn, nôn mửa càng ngày càng nặng!
Vốn Trần Thương đang kiểm tra phòng, nghe âm thanh của tiểu Kha, vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, nhìn ba người xung quanh, lần này Trần Thương học được thông minh, vội vàng hỏi:
- Ai là người nhà của người bệnh?
Ba người rối rít lắc đầu!
- Chúng tôi đều không phải là người nhà!
Lần này Trần Thương ngẩn người.
- Chúng tôi là bạn đánh bài, khi bà ấy đánh bài, đột nhiên nôn, sau đó ôm bụng kêu đau, ba người tôi vội vàng đưa tới đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!