- Nhờ anh, bác sĩ!
Trần Thương gật đầu:
- Được, yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Người phụ nữ lắc đầu:
- Cho dù là phẫu thuật thành công hay không, các anh đều là ân nhân của chúng tôi!
Bên này, Trần Thương để y tá chuẩn bị đẩy giường, đưa tới phòng phẫu thuật.
Mà chính mình cũng chuẩn bị khi đi ra.
Bỗng nhiên có cảm giác bị người kéo lại.
Trần Thương quay đầu nhìn lại, phát hiện là cô bé nhỏ chỉ có bảy tám tuổi kia, đôi mắt to tròn của co nhìn cham cham Trần Thương, trong con mắt tran đay sợ hãi và lạ lẫm.
Thế nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Trần Thương, nói:
- Chú bác sĩ ơi, mau cứu cha con đi!
Trần Thương gật đầu, cười nói:
- Được! Cha của con ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà.
Cô nhóc nhỏ nghe xong, lập tức khóc:
- Cha con rất đau, mau cứu cha đi.
Sau khi nói xong, cô bé nhỏ móc ra một bịch kẹo từ trong túi áo, nhét vào trong tay Trần Thương.
Chú bác sĩ ơi, mau cứu cha con đi ... Cha là người tốt, chỉ là bị người khác bắt nạt thôi.
Trần Thương nhìn cô bé nhỏ “Tặng quà", anh nắm chặt bỏ vào trong túi:
- Được!
Nói xong, xoay người rời đi.
Hôm nay, anh phá lệ nhận "Tiền lì xì"!
- Tôi vừa nhìn thấy cậu nhận tiền lì xì!
Lão Mã cười gian một tiếng:
- Cậu chia cho tôi chút, tôi không tố cáo cậu!
Trần Thương tranh thủ thời gian nắm chặt túi:
- Tôi nhận tiền lì xì bằng thực lực, dựa vào cái gì phân cho anh!
Lão Mã ngượng ngùng cười một tiếng:
Con bé đáng yêu thật! Phân cho tôi một viên, chỉ một viên thôi.
Trần Thương cẩn thận từng li từng tí chọn lựa một phen, lấy vị hoa quả rẻ nhất cho lão Mã một viên, thỏ trắng lớn thì lưu lại cho bản thân.
Lão Mã đắc ý trực tiếp mở ra nhét vào trong miệng, vị ngọt đánh tới, hương vị rất đậm rất giá rẻ nhưng cũng rất trân quý hòa tan ở trong miệng.
Ăn kẹo, lão Mã và Trần Thương cùng nhau đi đến phòng phẫu thuật.
Vừa tới phòng phẫu thuật, lão Mã miệng rộng đã nói về chuyện Trần Thương nhận tiền lì xì cho mấy chủ nhiệm kia một lần!
Trần Thương lập tức bó tay rồi, con mẹ nó ...
Chia kẹo đi!
Chia ra như thế, trong tay Trần Thương chỉ còn lại ba viên thỏ trắng lớn, tranh thủ thời gian nhét vào trong miệng một viên, còn lại hai thỏ trắng lớn để cho Tần tiểu liếm.
Lão Mã mỉm cười nói đến:
- Tiền lì xì cũng thu rồi, cậu phải siêng nang làm việc đấy.
Trương Sát Hải gật đầu cười một tiếng:
- Dễ nói dễ nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!