- Không có chuyện gì, bên ở đây có máy điều hòa không khí, không lạnh!
Cho dù Trần Thương nói gì, người phụ nữ cũng không đi.
Khuyên can mãi, lúc này mới bảo y tá ôm cô bé vào phòng trực.
Người phụ nữ cũng đau lòng cho con mình, nhưng mà lại sợ bé tỉnh lại không tìm được mình thì sợ, lúc này mới đi theo vào phòng trực.
Trần Thương về đến nhà cũng đã gần 1 giờ sáng.
Theo thói quen ôm Tần Duyệt lên giường, đắp chăn lên sau đó rửa mặt rồi mới lên giường.
Lúc này Tần Duyệt mở mắt, nhìn chằm chẳm Trần Thương:
- Anh về rồi?
Trần Thương nhìn thấy Tần Duyệt tỉnh, không nhịn được cười một tiếng:
- Hôm nay anh nhận được một món quà, muốn tặng cho em.
Tần Duyệt lập tức híp mắt:
- Thứ gì nha?
Trần Thương cười một tiếng:
- Em nhắm mắt lại, anh nói cho em.
Bên này, Trần Thương cầm kẹo thỏ đại cẩn thận nhét vào trong miệng Tần Duyệt, để cho cô thử liếm mùi vị.
Sau đó lại muốn lấy đi!
Tần Duyệt lập tức cắn, vội vàng bỏ vào trong miệng.
- Thật lâu chưa ăn kẹo thỏ, anh lấy ở đây thế? Thật là ngọt nha!
Trần Thương nằm trên giường, kể chút chuyện của Xa Triết Hoa cho Tần Duyệt nghe, sau đó nói một chút về chuyện của cô bé kia.
Sau khi Tần Duyệt nghe, lập tức không nhịn được mềm lòng.
- Haizz, đúng rồi, cô bé này bị bệnh gì thế?
Tần Duyệt không nhịn được hỏi.
Bị Tần Duyệt hỏi lên như vậy, Trần Thương đột nhiên cũng nhớ ra, dường như Xa Triết Hoa cũng muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con gái.
Nhưng mà, cụ thể là cô bé bị bệnh gì thì Trần Thương cũng không rõ lắm.
- Anh không biết, có thời gian thì anh hỏi một chút.
Sau khi Tần Duyệt ăn kẹo thỏ, Trần Thương lại kín đáo đưa cho cô một thứ:
- Anh cố ý cho cầm về cho em, xem anh tốt biết bao, cái gì cũng nghĩ đến em, em cũng không biết viên kẹo này có bao nhiêu cái tay muốn cướp đâu! Một đám chủ nhiệm mắt lom lom.
Tần Duyệt cười hì hì ôm Trần Thương:
- Trần bảo bối ngoan nhất, đi ngủ thôi!
Một đêm yên lặng.
Mà lúc này nhưng lại có mấy người một đêm không chợp mắt.
Đặc biệt là Hà Chí Khiêm, ông nằm ở đó nhìn video lăn qua lộn lại không ngủ được, toàn bộ quá trình phẫu thuật càng xem càng ngạc nhiên mừng rỡ.
Ca phẫu thuật gợi cho Hà Chí Khiêm quá nhiều cảm nghĩ.
Điều này cũng làm cho Hà Chí Khiêm đột nhiên kịp phản ứng, Trần Thương đi tham gia hội nghị Mayo. là thật!
Cậu ấy không chỉ có thực lực như vậy, hơn nữa còn ôm thái độ học tập đi.
Nghĩ tới đây, Hà Chí Khiêm bắt đầu mong đợi hành trình một tháng sau.
Ngay hôm sau, khi phổ ngoại khoa giao ban, Hà Chí Khiêm đang muốn đứng dậy rời đi.
Phó Trưởng khoa vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Hà, tôi đã nói chuyện với bệnh viện, tôi cảm thấy chúng ta có thể lấy được tấm vé kia của Trần Thương, dù sao cậu ta cũng chỉ là một bác sĩ học bổ túc, nói không chừng chúng ta có thể cố gắng một chút.
Sau khi Hà Chí Khiêm nghe, chợt nhớ tới còn có chuyện này.
Không nhịn được cười nói:
- Không cần, bác sĩ Trần chắc chắn là phải đi, chắc chắn bệnh viện phải cho cậu ấy một vé đi.
Lập tức, mọi người thảo luận:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!