Trần Thương tỉnh dậy, cảm giác mình đã ngủ rất lâu!
Đã rất lâu anh chưa được ngủ say như vậy.
Trần Thương nhìn Tần Duyệt đang nằm trong ngực mình lập tức kinh ngạc, chẳng lẽ ... Còn chưa đến bảy giờ?
Ngủ thêm chút nữa ...
Trần Thương đang đợi đồng hồ báo thức.
Sau khi Trần Thương ngủ nửa ngày, phát hiện không đúng, sao hôm nay đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu?
Nhìn Tần Duyệt ngủ như đứa trẻ, Trần Thương lập tức cầm điện thoại di động lên, phát hiện điện thoại di động đã hết pin!
Lập tức bị dọa hết hồn.
Mẹ nó?
Đi muộn?
Anh vội vàng lắc Tần Duyệt:
- Mấy giờ rồi, sao em vẫn còn ngủ thế?
Tần Duyệt trở mình, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút:
- Tám giờ hai mươi, Ơ? Sao anh còn chưa đi làm?
Trần Thương không nói:
- Em không đi làm?
Tần Duyệt đổi một tư thế thoải mái:
- Đúng vậy, hôm nay em nghỉ nên tắt báo thức.
Trần Thương vỗ trán một cái, tức chết anh.
Trần Thương xoay người dậy, thở phì phò đánh vào mông Tần Duyệt.
Vội vàng mặc quần áo đến bệnh viện.
Anh phát hiện cô nhóc Tần Duyệt này chính là một viên thuốc ngủ, ôm khi ngủ, chính xác có thể ngủ ngon, mềm nhũn.
Khó trách có câu nói rất hay, đêm xuân trướng ấm ủ phù dung, mặt trời lên vội đêm xuân ngắn, từ đây quân vương không lên triều!
Điều này cũng không thể trách quân vương, tự nhiên cũng không thể trách cô nương nhà người ta, dung mạo xinh đẹp đương nhiên là không sai!
Muốn trách thì trách ... Quên đi, cũng không trách ai được.
Sáu khoa cấp cứu kỷ luật nghiêm minh, cho tới nay Dư Dũng Cương luôn quản lý họ như quân đội, không đến muộn không về sớm.
Khi Trần Thương vào cấp cứu, đúng lúc phòng làm việc đã giao ban, một đám người từ bên trong đi ra, sau khi mọi người nhìn thấy Trần Thương cũng rối rít chào hỏi.
- Bác sĩ Trần!
Tiểu Trần tới.
Dĩ nhiên, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác, con người mà, không thể nào để tất cả mọi người đều thích mình, Trần Thương rất xuất sắc, tự nhiên cũng có người nhìn không vừa mắt.
Nhìn thấy Trần Thương tới trễ cũng rất vui tay vui mắt, nhìn chủ nhiệm Dư phê bình như thế nào.
Trần Thương gật đầu chào hỏi các đồng nghiệp.
Lúc này, Dư Dũng Cương nhìn thấy Trần Thương tới.
Trần Thương vội vàng ngượng ngùng nói:
- Chủ nhiệm, xin lỗi, cháu đã dậy trễ.
Lão Mã đứng ở phía sau, cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Trần Thương, cầm trong tay một hộp sữa uống, rất rõ ràng ông cũng mới tới không lâu, hơn nữa còn bị lão Dư mới vừa coi như điển hình mà phê bình nửa ngày.
Lão Mã cũng là một người đặc biệt!
Coi như tổ trưởng tổ tiên phong, bác sĩ trưởng, năng lực xuất chúng, nhưng mà mỗi ngày đều bị lão Dư míu lấy không buông.
Giống như lão Dư nói thì chính là thiếu đòn.
Nhưng mà, lão Mã cũng rất bất đắc dĩ, khi phẫu thuật, từ trước đến nay lão Dư cũng chưa chủ động cho mình làm trợ thủ, nhưng mà trong cuộc sống, lão Dư cho tới bây giờ lão Dư luôn dùng toàn lực mà đánh vào mặt mình.
Haizz ...
Nhìn Trần Thương, lão Mã đột nhiên có thêm mấy phần mong đợi, thậm chí còn có mấy phần vui vẻ.
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Dư Dũng Cương đột nhiên cười!
Nụ cười này, khiến tất cả mọi người nhìn ngây ngẩn.
Lão Dư cười?
Lão Dư lại cười?
Xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều ngẩn ra!
Trong lòng lão Mã suy đoán, chắc chắn là lão Dư giận quá hóa cười.
Dư Dũng Cương nhìn Trần Thương, vỗ vai anh một cái, cũng không trách móc, ngược lại gật đầu nói:
- Tối qua rất khuya mới về à? Chú ý nghỉ ngơi!
Một câu nói dọa mọi người phía sau sợ ngây người!
Đây là lão Dư nói à?
Mã thô lỗ cũng bắt đầu sặc sữa, ông không phục.
Dựa vào cái gì?
Những người kia vốn là cười trên sự đau khổ của người khác lại càng ngây ngẩn.