Ăn cơm, đi dạo vòng quanh sân bóng hai vòng.
Đột nhiên cảm thấy vao mua hè có thể đề nghị Mã thô lỗ tới học viện Truyền Thông làm nghĩa vụ kiểm tra sức khoẻ, tiến hành khám tổng quát cho thể chất của sinh viên.
Đây là một chuyện rất có ý nghĩa, hẳn là Mã thô lỗ cũng rất thích?
Thế nhưng Trần Thương không nói thì anh ta sẽ chỉ để kế hoạch nhỏ này ở trong lòng.
Lúc xế chiều, Trần Đóa kéo Tần Duyệt đi dạo phố, Trần Thương theo ở phía sau.
Nói là dạo phố, nhưng xác thực chỉ đơn giản là thử quần áo mà thôi.
Lòng đam mê mua sắm của hai người họ cũng không phải mãnh liệt như vậy.
Đi trong trung tâm mua sắm, lầu một rất thơm, rất nhiều quầy hàng xa xỉ, ví dụ như nhãn hiệu Chanel, Dior, và nhiều hàng hiệu khác nữa, thế nhưng khả năng phân biệt hàng hiệu của Trần Thương lại có hạn.
Tần Duyệt và Trần Đóa thấy son môi ở chuyên khu Chanel, bất đắc dĩ hưng phấn lên.
Trần Thương chợt phát hiện, Tần Duyệt mà cũng biết dùng son môi để trang điểm à?
Tốn nửa giờ, hai người nhìn lại thử, nhân viên hướng dẫn đứng ở bên cạnh, cũng không quản nhiều, dù sao ... Nói thật, thứ này chính là như vậy, thử so với mua còn nhiều hơn nhiều.
Rất nhiều người chỉ đến để tham gia náo nhiệt.
Thế nhưng không ngờ, lần này Tần Duyệt bỗng nhiên hưng phấn mua mấy thỏi, nhãn hiệu của son môi khiến Trần Thương không dám nhìn thẳng ...
- Tính tiền.
Kèm theo một giọng nói thanh thúy, Tần Duyệt đã lấy biên lai, đưa cho Trần Thương.
Trần Thương gật đầu, đứng dậy đi trả tiền.
So với những cô gái khác, người này đã rất tiết kiệm.
Hơn một ngàn, nói đắt không đắt, mà nói rẻ cũng không rẻ!
Trần Thương cầm son môi, nói với Tần Duyệt:
- Aizz, tiền của phụ nữ thật là dễ kiếm mà, cái này đã hơn một ngàn.
Trần Đóa nghe xong, lập tức cười nói:
- Anh, tiền này hẳn là anh có dùng mà!
Trần Thương không hiểu:
Vì sao?
Trần Đóa cười hì hì nói:
- Hai người ăn cơm thì ai trả tiền?
Trần Thương gật đầu:
- Anh.
Trần Đóa tiếp tục nói:
- Vậy chẳng phải đúng rồi à!
Trần Thương hơi im lặng:
- Cái gì mà đúng rồi? Bàng môn tà đạo ...
Tần Duyệt cũng hơi không hiểu, chuyện này và mời khách ăn cơm có quan hệ gì chứ?
Bỗng Trần Đóa cười nói:
- Bởi vì ... Son môi cũng là hai người ăn mà!
Một câu này, Tần Duyệt lập tức đỏ mặt!
Thế nhưng ... Đột nhiên cảm giác được thật có lý, lý luận của Trần Đóa trực tiếp khiến Tần Duyệt động não, đột nhiên cô cảm giác được, dựa theo cái lý luận này ...
Thật nhiều thứ đều cần phải mua!
- Nếu là hai người an, mà anh của em cũng muốn ăn đến yên tâm an toàn? Anh còn cảm thấy đắt không?