Nghiên cứu khoa học và luận văn đối với bác sĩ lâm sàng mà nói, chính là một thanh đao gác ở trên cổ!
Mỗi ngày họ bận rộn lâm sàng, nơi nào có thời gian viết luận văn.
Mà hiện tại Trần Thương người ta cũng đã thoát khỏi giai đoạn khổ bức này rồi, người ta ... Người ta đã có học sinh viết luận văn cho.
Từng người đều hâm mộ muốn chết, ghen ghét đến khóc, chanh chua thành tinh!
Đây cũng quá thoải mái đi?
Những người kia vốn nhìn Trần Thương hơi khó chịu, lúc nay nháy mắt cảm giác trong lòng bị từng thanh dao nĩa đâm vào uy hiếp, quá đỉnh!
Đây quả thực còn muốn thoai mái hơn so với thạc đạo, bác đạo.
Những học sinh thạc đạo bác đạo kia, tính là trình độ gì?
Từng người đều là thạc sĩ, tiến sĩ nho nhỏ có thể phát biểu luận văn đủ sức ảnh hưởng!
Nhưng vừa rồi đây chính là bác sĩ Lưu Toàn chủ nhiệm ngoại khoa Tim nha, phát biểu luận văn này là trình độ gì?
Đừng nói những người này ganh tị, ngay cả Mã Nguyệt Huy đang cắt sửa móng tay, cũng sững sờ!
Anh há mồm muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói cái gì, trong lúc nhất thời, đã há hốc mồm kinh ngạc nửa ngày ...
Nhìn thấy Mã Nguyệt Huy như vậy, Trần Thương bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:
- Ai ...
Mã Nguyệt Huy sững sờ, nhìn Trần Thương:
Tiểu Trần, anh thở dài làm gì?
Người xung quanh cũng nhìn Trần Thương, hi vọng nghe được nguyên nhân làm cho Trần Thương phát sầu một chút, có thể để cho mình không có chua như thế.
Dù sao chuyện phiền não của người có tiền cũng rất nhiều, ví dụ như mua ba căn biệt thự, nhưng bản thân cũng không thích, nên có nên mua một căn hay không? Cái này ... Thật ra cũng là một chuyện phiền lòng.
Trần Thương khẳng định cũng có loại chuyện phiền lòng kiểu này!
Từng người từng người vểnh tai lên ...
Trần Thương bất đắc dĩ nói với Mã Nguyệt Huy:
- Học sinh quá ưu tú cũng không tiện, anh suy nghĩ một chút, tôi ngay cả biên tập tạp chí xã cũng không nhận, còn phải để chính bọn anh nói, giúp không được gì, rất áy náy.
Mã Nguyệt Huy nghe thấy lời này, đột nhiên cảm giác thấy chuyện rời đi dưới trướng của Trần Thương, cũng là một kiện may mắn dường nào, giáo sư như vậy, không cần cũng được!
Học sinh người ta là ăn bám giáo sư, còn Trần Thương, lại thành ăn bám học sinh!
Mất mặt!
Ngay lúc này, Lưu Toàn vội vã chạy vào, thở phì phò nói:
- Giáo sư Trần, đúng, có chuyện tôi quên nói với ngài, khoảng thời gian này chủ biên của «khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» vẫn luôn hỏi điện thoại của ngài, anh có muốn tôi đưa cho bên đó không?
- Tôi suy nghĩ khẳng định là muốn hẹn bản thảo với ngài đó, ngài bận rộn như vậy tôi đoán chừng cũng không có thời gian, vì lẽ đó tôi quên mất tạm thời không có nói cho anh biết, anh xem có muốn nói hay không?
Trần Thương hít sâu một hơi:
Cho thì cho đi, sau đó luận văn các anh cũng viết cho tốt một chút, đúng, bản luận văn này anh chuẩn bị viết đến đâu rồi?
Lưu Toàn nghe thấy Trần Thương đồng ý, hơi mừng rỡ nói đến:
- Toi von chuẩn bị đang tren «Chau Âu tam khoa Ngoại lồng ngực tạp chí> thử một chút, có điều sau khi ngài nhìn, đoán chừng vấn đề đăng trên «khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» có lẽ không lớn.
«Khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» và «Châu Âu tâm khoa Ngoại lồng ngực tạp chí» và «thế giới nước Mỹ khoa Ngoại lồng ngực hiệp hội tập san», là ba tập san đỉnh cấp lớn nhất thế giới về khoa ngoại tim ngực.
Có thể được chủ biên mấy tập san này điện thoại hẹn bản thảo, đây là một chuyện có mặt mũi tới cỡ nào nha!
Mã Nguyệt Huy bỗng nhiên lại hối hận, sớm biết đã ôm đùi rồi.