Chờ Lưu Toàn roi đi, Trần Thương ngồi xuống ở bên người Mã Nguyệt Huy.
Lại thở dài!
Mã Nguyệt Huy thấy thế, lập tức vô cùng tức giận, chua chua nói:
Cái này không phải « niêm giám Ngoại khoa lồng ngực » đều nhận biết anh à? Tại sao lại thở dài!
Trần Thương lắc đầu:
- Cũng thế, làm người không thể quá tham lam, « niêm giám Ngoại khoa lồng ngực » cũng còn có thể, thật ra ... Tôi muốn « The Lancet > hẹn bản thảo với mình.
Trần Thương hời hợt nói một câu.
Làm cho lão Mã đang cắt móng tay cắt phạm luôn vào thịt
Làm cho mọi người viết bệnh lịch làm rơi bút lốp bốp.
Để Kiều Thành An đang muốn vào cửa tìm Trần Thương nói chuyện, lại nén giận trời đất mà đi.
Để những cái người vốn là ghen ty khó chịu kia nhìn Trần Thương, nắm đấm cũng ngày càng nắm chặt!
- Anh nghe một chút, đây là tiếng người à?
- Đây là lời một người có thể nói à ???
- Cái gì gọi là «ngoại khoa lồng ngực niêm giám» cũng không tệ lắm?
Đó là TOP 3 đó, có hiểu hay không?
Đó là tập san quyền uy trong lĩnh vực lồng ngực ngoại khoa tim, anh nói còn tạm được?
« The Lancet » !
Anh làm sao không tìm ( Cell >> , « Tự Nhiên > ...
Mọi người nén giận trong lồng ngực, ngay cả lão Mã cũng xoa bộ ngực, cảm giác hít thở không thoải mái, anh cảm giác bản thân hơi tăng sản, nếu như không phát tiết thậm chí sẽ phát triển thành khối u.
Tức giận!
Thằng Trần Thương này càng ngày càng không muốn mặt.
Phi!
Khuôn mặt lão Mã nổi gân xanh, lòng đầy căm phẫn!
Có điều, một ưu điểm lớn nhất của người lão Mã này là không có đầu óc, anh nhìn thấy Trần Thương đọc luận văn, bỗng nhiên nghĩ lại.
Tieu Trần, anh xem ... Toi co thể thêm cai tên hay không?
Mã Nguyệt Huy một mặt mong đợi nhìn Trần Thương.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, lập tức sững sờ:
- Người bệnh bên trong luận văn có thể để tên thật à?
Mọi người xung quanh kém chút cười phun ra!
Mã Nguyệt Huy không ngừng khuyên bảo chính mình, không tức giận không tức giận, tức giận sẽ không có cơm ăn.
Khi ngay ở trong đầu Mã Nguyệt Huy cái khó ló cái khôn, 120 lại đưa tới một người bệnh.
Lão Mã cũng không đoái hoài tới nói đùa, thu hồi khuôn mặt tươi cười đã vội vàng đứng lên đi ra ngoài đón, mà Trần Thương theo sát phía sau đi theo ra ngoài.
Người bệnh, nam, 51 tuổi, đau bụng cấp tính kèm thêm khó chịu nghiêm trọng ở khu trước ngực một tuần, nặng thêm một ngày ...
Bác sĩ đi từ xe cấp cứu ra tranh thủ thời gian nói lại bệnh án.
Lão Mã thấy thế, vội vàng gọi y tá đẩy giường, bắt đầu dời đi.
Mặc dù lúc này ý thức của người bệnh thanh tỉnh, thế nhưng ... Rất rõ ràng hai mắt vô thần, thậm chí hơi dại ra.
Đi theo người đàn ông đến chính là một ông lão hơn bảy mươi tuổi và một bà lão hơi lớn tuổi vẻ mặt lo lắng.
Hai người đỡ lấy nhau từ bên trên xe cấp cứu xuống, tốn rất nhiều sức.
Tiến đến cấp cứu, bà lão một mặt lo lắng nhìn Mã Nguyệt Huy:
- Bác sĩ, mau cứu thằng nhóc nhà tôi đi! Nó ... Là một người đáng thương ai ...
Mã Nguyệt Huy nhanh chóng vội vàng gật đầu:
Được, bà yên tâm!
Sau đó, Mã Nguyệt Huy liếc mắt ra hiệu đối với một y tá lớn tuổi ngay trạm quầy y tá, dặn dò:
- A Liễu, chiếu cố bà ấy một chút.
Y tá gật đầu, nhanh chóng vội vàng đứng lên đi ra trấn an bà lão.
Cấp cứu thường xuyên xảy ra một chút chuyện trời đất xui khiến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!