Cũng may bác sĩ nội soi đã có kinh nghiệm phong phú.
Lần lượt lấy mười mấy viên pin từ trong bụng ra, còn có cái nắp lon coca ..
Tốn một phen sức lực không nhỏ!
Cũng may là màng nhầy dạ dày của người bệnh chưa bị tổn hại gì, cũng không có chảy máu, giảm bớt một phen phiền phức và giày vò!
Nếu như nuốt vào là đồ vật to lớn gì hoặc là nguy hiểm không dễ lấy ra, nội soi cũng không lấy ra được, sẽ chỉ có thể thông qua mổ bụng để giải quyết vấn đề.
Hiện tại xem ra không thể nghi ngờ giảm bớt quá nhiều phiền phức.
Có điều, vị trí hai mảnh pin còn lại xuống quá thấp, nội soi không qua được, cũng không cần thiết phẫu thuật.
Bác sĩ nội soi nói:
- Hai mảnh sau cùng có thể tới tận bên trong ruột, đoán chừng qua mấy ngày sẽ có thể bài xuất ra, không cần lo lắng.
Mã Nguyệt Huy gật đầu:
- Đúng rồi, làm một điện tâm đồ cho người bệnh đi, tôi xem thử thế nào?
Phòng nội soi có máy móc biểu đồ tâm điện, dù sao thường xuyên sẽ có một chút người bệnh tới sau đó muốn làm.
Nếu như điện tâm đồ có gì lạ, có khả năng bị bệnh tim, nội soi kiểm tra cũng phải cần tham khảo.
Mấy phút sau, làm điện tâm đồ tốt, mọi người vừa nhìn, hoàn toàn bình thường!
Xem ra, kẻ cầm đầu đưa tới điện tâm đồ kỳ lạ, quả nhiên là những cục pin này.
Trong ánh mắt hai cái nghiên cứu sinh sau lưng nhìn Trần Thương đã sớm đều là sùng bái!
Nhìn nhiều pin va dị vat nhu the, Ma Nguyet Huy tho dai, cai nay co the khong đau bụng à?
Lúc này tác dụng thuốc tê còn chưa hết, Trần Thương hỗ trợ y tá mang người bệnh mang lên giường, đứng dậy đẩy người đàn ông rời khỏi phòng nội soi.
Sau khi trở lại phòng bệnh, những cái kiểm tra Troponin kia cũng làm, kết quả đều là bình thường.
Nhìn lại cả chuyện mà nói, nhưng cũng là sợ bóng sợ gió một trận.
Lúc này người bệnh vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng mọi người cũng không có lo lắng như trước nữa.
Sau khi đưa người bệnh đến phòng bệnh để lưu lại xem xét, Trần Thương đứng dậy đi ra nói tin tức tốt này đi nói cho ba mẹ của người đàn ông.
Ông lão cầm tay bà lão, an ủi:
- Không có chuyện gì, không nên lo lắng.
Bà lão lắc đầu, ai một tiếng thật dài.
- Có đôi khi tôi cũng nghĩ nha, thật ra nếu không có nó cũng rất tốt, tôi ... Tôi nhìn thấy nó như vậy, cũng vô cùng khó chịu nha.
- Chúng ta già không có ở đây, một mình nó phải làm sao bây giờ!
Nói đến đây, bà lão bất đắc dĩ dụi dụi con mắt, nước mắt còn chưa có chảy ra đã lau sạch sẽ.
Lão đại gia bất đắc dĩ răn dạy một tiếng:
Nói lung tung, nó là đứa bé, cho dù bị bệnh! Chờ nó tốt là được rồi. Y học phát đạt như thế, chắc chắn có thể trị tốt!
Bà lão:
- Tôi chính là nhìn nó như vậy, trong lòng thực rất khó chịu.
- Tội gì nha, chắc chắn để nó như vậy.
Loại chuyện như người đầu bạc tiễn người đầu xanh này, ai nguyện ý nhìn thấy chứ?
Thế nhưng hết lần này tới lần khác sau khi gặp loại chuyện này, anh không có cách nào nói.
Khi Trần Thương đi tới, bà lão tranh thủ thời gian lau sạch sẽ nước mắt, lo lắng hỏi:
- Bác sĩ à, tôi ... thẳng bé nhà tôi không có chuyện gì chứ?