- Không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì tốt!
- Tôi nói với anh nha, bác sĩ, anh chớ nhìn hiện tại nó như vậy, thật ra ... Nó rất ưu tú, cậu thấy một cái tòa nhà nơi xa kia hay chưa? Là nó thiết kế đấy!
- Tốt nghiệp học viện Thanh Hoa, trong lúc học đại học còn lấy được thưởng ... Năm thứ ba đại học cũng nhận đến đại tập đoàn offer, lương một năm 50 vạn!
Khi bà lão nói tới con trai mình, trên mặt cũng là tràn đầy vinh quang.
Lúc này chính vào buổi trưa, tất cả mọi người lần lượt tan tầm, Trần Thương thấy bà lão như vậy nên cũng không vội, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nghe bà lão kể.
Vào lúc này, bà lão móc điện thoại ra từ túi áo.
Còn là Smartphone!
Trần Thương cười nói:
- Dì à, dì còn biết chơi Smartphone à?
Bà lão cười nói:
- Đều là con trai dạy cho tôi, nó tự nhiên bệnh nha, cung không phải một mực như vậy, có đôi khi tốt, có đôi khi xấu, sau khi không thể đi làm thì ở nhà chơi với tôi.
- Nó dạy tôi không ít thứ đấy.
Bà lão mở điện thoại ra, hình nền chính là ảnh chụp của người đàn ông, mặc một bộ đồ vét, rất phong độ.
- Cậu xem, rất đẹp nha, ai ... Lại đáng tiếc, số khổ!
- Bởi vì học kiến truc, cung không đi làm ở tổng công ty, thường xuyên phải đi theo công trình, vì lẽ đó ... Cái cuộc sống hôn nhân này, không quá thuận lợi được.
- Nó đó, chính là cả một đời quá thuận lợi, khi học ở trường, chính là học sinh khá giỏi, một đường thuận lợi, từ tiểu học đến đại học, tiếp đó đến công việc.
- IQ rất cao, thế nhưng ... còn cái gọi là EQ thật quá kém, đi qua hôn nhân, đả kích từ con cái, lập tức không gượng dậy nổi.
- Ai, nếu tôi nói nha, người trẻ tuổi, chắc chắn lúc tuổi còn trẻ phải trải qua nhiều chuyện chút, đứa trẻ nhấp nhô gập ghềnh đi tới, bất kể nói thế nào, ít nhất thế giới trong lòng người ta cũng mạnh mẽ, đều tại tôi. Từ nhỏ đã buộc nó trong nhà, học tập ...
Bà lão rõ ràng là cả một bụng lời không nói được, sau khi nhìn thấy Trần Thương, nói ra hết toàn bộ lời trong lòng.
Nói xong bà lão là hai mắt đẫm lệ!
Cả ông lão cũng bất đắc dĩ quay đầu đi, sớm đã lão lệ chảy ngang.
Hai người đều là người có trí thức, nói chuyện cũng rất có trình độ, mặc dù là con dâu vượt quá giới hạn, thế nhưng bà lão không có giống như người khác không ngừng quở trách người khác không tốt.
Mà chỉ nói do con trai của mình không đủ mạnh mẽ!
Chẳng lẽ là oán trách à?
Dĩ nhiên không phải!
Là đau lòng!
Trần Thương để y tá tiểu Kha đi phòng ăn mua cho hai người đồ ăn, ngay ở bệnh viện ăn một bữa cơm đơn giản.
Bà xã vượt quá giới hạn đối một người đàn ông đả kích lớn bao nhiêu?
Thống khổ mất con đối với một người cha mà là tai nạn lớn cỡ nào?
Bà lão nhìn Trần Thương bỗng nhiên nói:
- Bác sĩ, cậu nói ... Tôi có thể nhìn thấy nó sẽ khá lên một ngày hay không?
Nghe thấy câu nói này của ông lão, Trần Thương bỗng nhiên im lặng.
Lúc xế chiều, người đàn ông tỉnh lại, tình huống cũng khôi phục bình thường, thần chí vô cùng rõ ràng, nói với Trần Thương một câu:
- Cám ơn bác sĩ.
Có điều anh cám ơn cũng không phải là nhằm vào Trần Thương cứu anh, mà là bởi vì, Trần Thương mua đồ ăn cho cha mẹ mình.
Người đàn ông đỡ hai ông bà rời đi.