Trong lúc nhất thời, trong lòng Tề Hướng Chính cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Chẳng lẽ ... thật ra Trần Thương ... Không phải cố ý hố chính mình? Thậm chí là trợ giúp mình?
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời Tề Hướng Chính không biết nên làm thế nào cho phải!
Dựa theo ý tứ của Miyake, thật ra Trần Thương đã giúp mình đại ân.
Nghĩ tới đây, Tề Hướng Chính thở thật dài trong lòng, tranh thủ thời gian cầm lấy điện thoại, gọi tới Te Sâm:
- Bây giờ con cầm 200 vạn tiền mặt đến chỗ phòng làm việc của chủ nhiệm Cung, đừng hỏi vì sao! Tranh thủ thời gian đến đây!
Tề Sâm tự nhiên không ngốc, hôm nay hẳn là ngày Điền Hủy cắt chỉ, mà hai trăm vạn ... Chẳng lẽ Trần Thương lại cố ý hố tiền?
Nghĩ tới đây, Tề Sâm bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng!
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, ông già này của mình, thực tế là cùng ...
Được rồi!
Không thể mắng mình được.
Nghĩ tới đây, mặc dù Tề Sâm im lặng thế nhưng cũng không thể không nhanh đi chuẩn bị tiền.
Khi Trần Thương đến bệnh viện, gần như là đồng thời vào cửa với Tề Sâm.
Trần Thương mỉm cười, nhìn thấy vết bầm tím xanh trên mặt Tề Sâm đã sắp khỏ, hết sức vui mừng.
Ma Te Sâm nhìn thay Trần Thương cười thì rất tức giận.
Hai người không nói chuyện, bắt đầu lên lầu hai, vừa mới bước vào đã nhìn thấy một đám người ngồi ở đằng kia.
Tề Sâm nhìn thấy đều là đổng sự biểu tượng cả tập đoàn, tổng cộng bốn năm người.
Mà Trần Thương nhìn thấy Cung Đại Trân cùng với Takuto Miyake thì cũng sửng sốt một chút!
Hai người liếc nhau, trong lòng Trần Thương bất đắc dĩ trầm xuống, phe mình chỉ có hai người rưỡi, vị Takuto Miyake này còn không biết là địch hay bạn, mà đối phương có tới năm người!
Trong lúc nhất thời, đội hình hơi không cân bằng.
Mà Tề Sâm thì cười giễu nhìn thoáng qua Trần Thương, cho anh đắc ý, hôm nay nói không chừng sẽ để toàn bộ tiền anh ăn hết, đều phun ra ngoài.
Nhìn thấy hai người đến, mọi người cùng nhau đứng dậy, chuyện này làm cho Tề Sâm lập tức sững sờ, mình ... có mặt mũi như thế?
Sau khi Trần Thương đi vào thì chạy thẳng tới Cung Đại Trân:
- Chào anh, chủ nhiệm Cung.
Mà Takuto Miyake cũng chủ động chào hỏi:
-Trần Thương, đã lâu không gặp.
Trần Thương cười nói:
- Miyake tiên sinh, chào anh.
Mà Tề Hướng Chính thì vội vàng nói:
- Bác sĩ Trần, tiền cắt chỉ đã chuẩn bị xong! 200 vạn, đều ở nơi này.
Nói tới đây, Tề Hướng Chính đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng bổ sung một câu:
Nha! Dung, thue sau thuế sau!
Nói xong, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Tề Sâm:
- Nhanh, lấy tiền tới.
200 vạn cũng không phải con số nhỏ, một cái vali được xách qua.
Tề Sâm bất đắc dĩ nói:
- Trần Thương, anh cũng quá đáng quá đi, cắt mỗi sợi chỉ mà cũng muốn ...
Ba ~!
Chỉ thấy một bàn tay cứ thế vang lên, Tề Sâm trực tiếp bị lão Tề tát ngã trên mặt đất.
- Câm miệng! Đồ hỗn trướng!
Te Hướng Chính nhìn thấy Trần Thương không lên tiếng, nhẹ nhàng thở ra, kém chút lại là hai trăm vạn.
Một tát này cũng coi như là đáng giá.
Tề Sâm hôn mê rồi!
Tôi có bệnh à? Là tôi đến đưa tiền?
Miệng tôi tiện? Tôi không nên nói?