Sau khi Trần Thương xử lý xong chuyện, cũng không tiếp tục ở lại.
Sau khi đi ra ngoài, Trần Thương trực tiếp lái xe đi ngân hàng một chuyến, gửi tiền vào tài khoản.
Dù sao cầm nhiều tiền mặt như vậy ở trên người cũng vô dụng, gửi đi vẫn tốt hơn, chờ khi tích lũy đủ tiền cũng có thể học Đồ lão tiên sinh, mua một tòa tứ hợp viện.
Mặc dù giấc mộng này rất khó thực hiện ...
Khi anh trở lại bệnh viện đã hơn năm giờ chiều.
Bầu trời cũng tối tăm mờ mịt, trời bắt đầu mưa.
Đều nói mưa xuân nhuận như bơ, nhưng nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, Trần Thương chỉ có thể nói một câu, mưa xuân ở thủ đô khả năng càng "Xốp giòn".
Nếu không phải trận mưa này, Trần Thương cũng nghĩ không ra, lập tức đã đến thanh minh.
Mặc dù bệnh viện không nghỉ, thế nhưng đối với những nhân viên bồi dưỡng này cũng là quản lý nhẹ nhõm.
Thế nhưng năm nay, Trần Thương đã bận quá không có thời gian trở về, tháng này, thời gian được an bài của anh tràn đầy.
Trời mưa và tuyết rơi đối với cấp cứu cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Dù sao cấp cứu kham gap, khẩn cap chẩn trị và cứu viện, ai sẽ để ý thời tiết, cái này là có bản chất khác biệt với mấy phòng khám bệnh.
Dương Khiết nhìn khí trời bên ngoài, nói thầm một tiếng:
Thanh minh năm nào cũng mưa, Đỗ Mục khẳng định không phải thi nhân mà xuất thân là làm thiên văn.
Trần Thương sững sờ:
- Vì sao vậy?
Dương Khiết nói với vẻ đương nhiên:
- Thời tiết thanh minh mưa dồn dập!
Sau khi Trần Thương đi vào cũng không vội thay quần áo mà chọn món ăn ăn cơm, chuẩn bị trực ca đêm.
Tuyệt đối không nên đợi đến tan tầm mới ăn cơm, bởi vì khi anh tan tầm, người khác cũng tan tầm, khi đó chính là dòng người cao điểm.
Trần Thương vừa vặn ném hộp cơm vào thùng rác bên ngoài, ra cửa phòng trực đã nghe thấy tiếng còi của 120 vang lên.
Trần Thương sửa sang lại quần áo, cũng vội vàng hướng đi tới phía trước.
Bác sĩ Lý Việt trực ban buổi chiều còn chưa rời đi, sau khi nhìn thấy cũng cùng nhau đi tới.
Trên xe cấp cứu có một lão đại gia được đưa xuống tới, tuổi tác không nhỏ, khoảng bảy tám chục tuổi.
Theo sau là đôi vợ chồng một nam một nữ, cỡ hơn ba mươi tuổi đi cùng.
Sau khi Lý Việt nhìn thấy, vội vàng gọi Dương Khiết đẩy giường ra, vừa chuyển người bệnh lên trên giường, vừa thu thập bệnh án.
Mà bên này bác sĩ cấp cứu đi theo xe tới rất rõ ràng nhận biết Lý Việt, sau khi nhìn thấy anh, nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi đợi đưa lão nhân đến phòng cấp cứu, anh mới một mặt lo lắng nói:
Benh tình của ong hoi đac biet, lao Lý, lat nữa anh chu y mot chut, trong nửa năm này ông đã ngồi ba lần xe cấp cứu, mà còn đặc biệt khéo léo đều là tôi làm!
Một câu làm Lý Việt và Trần Thương hơi dở khóc dở cười!
Có điều, bác sĩ xe cấp cứu tiếp tục nói:
Hai lần đeu là đau bụng, thế nhưng kiểm tra không ra nguyên nhân phát bệnh, tôi ở trên xe nhìn ra hai lần kết quả kiểm tra, sau đó tôi cũng cảm thấy hơi kỳ quái, anh ... Tốt nhất nên tra kỹ càng một chút, bằng không quá bị tội, nửa năm ba bốn lần! Ai ...
Nói tới đây, ngay cả bác sĩ xe cấp cứu cũng cực kỳ đau lòng.
Sau đó, anh nói lại một chút tình huống của ông lão:
- Người bệnh, nam, 77 tuổi, đau bụng kèm thêm buồn nôn và nôn mửa 2 ngày, phần bụng căng, đau càng ngày càng nặng thêm, người bệnh nói trước kia không bệnh án tương quan đường tiêu hóa. Không hút thuốc lá hoặc uống rượu, kiểm tra thể trạng, biểu hiện thấy đau khi ấn lên bên trên thượng vị ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!