Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Bạo Quân Sủng Thê -Tần Phong Hi

Còn lúc này, Tần Phong Hi mới biết thị vệ kia tên là Trần Thập, mấy ngày nay họ chưa từng gọi tên của hắn ta, nàng cũng không nhớ ra để hỏi, vì kinh nghiệm lúc trước nói với nàng rằng, có một số người đừng nên biết tên thì hơn, nếu hắn ta gặp nguy hiểm gì đó rồi mất mạng thì ít nhất với nàng, đấy cũng chỉ là một người vô danh thôi. Hơn nữa vốn dĩ nàng đã muốn rời đi rồi mà. 

Một ngày một đêm tiếp theo, bọn họ đều vội vàng lên đường, có đói cũng chỉ dừng lại uống miếng nước rồi ăn chút lương khô. Còn Tần Phong Hi không có khinh công nên cả quãng đường nàng đều thoải mái nằm trên lưng ai đó ngủ ngon lành. Khinh công của ai đó rất tốt, suốt cả quãng đường hắn bay lượn, nàng hoàn toàn không cảm thấy có tí nghiêng ngả nào. 

Ưng đã nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng nằm bò trên lưng chủ nhân ngủ ngon lành không chỉ một lần, hắn ta chỉ ước gì có thể kéo nàng ra khỏi người chủ nhân rồi ném đi như miếng giẻ rách. Đúng là gặp ma thì mới gặp phải người này! Chủ nhân đã bao giờ cõng ai ôm ai đâu? Thị nữ mà thoải mái quá đấy! Đúng là tức chết mất thôi. 

Nhưng ác cái là sự tồn tại của nàng lại có tác dụng chứ. 

Cho nên hắn ta chỉ có thể tức thầm suốt cả quãng đường. 

Quãng đường này không thấy người nào, Tần Phong Hi không muốn chuồn đi giữa đường, mặc dù bây giờ họ đang vội lên đường, nếu nàng chuồn mất thì có khi họ cũng chẳng có thời gian để đuổi theo, nhưng nàng không muốn không biết gì mà cứ lao ra ngoài như con rắn không đầu, vẫn nên xem đã rồi tính tiếp. 

Một đêm trôi qua, khi ánh nắng ban mai ở chân trời chiếu lên mặt Tần Phong Hi đánh thức nàng dậy, thứ đầu tiên nàng ngửi thấy là mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng còn kèm thêm là hương chi lan quế, không khó ngửi. Trong lúc ngơ ngẩn nàng nhớ ra mình nằm sấp trên lưng Lệ Tử Mặc, cả đêm nàng đã nằm mơ một giấc mộng rất kì quái. 

Nàng nằm mơ thấy lão đạo sĩ mặc một hoàng bào màu vàng kim, đầu đội kim quan, đã cạo sạch râu, toàn thân uy nghiêm, phong thái phi phàm, nhưng không ngồi ở điện Kim Loan mà đứng trên đỉnh một ngọn núi, gió thổi tay áo bay phần phật, ông ấy quay người lại nói chuyện với nàng. 

Nhưng cho dù nàng chú tâm nghe thế nào cũng không nghe được ông ấy nói cái gì, khiến nàng tức đến mức nhảy dựng lên, gọi lão đạo sĩ, lão đạo sĩ, có phải ông câm rồi không? 

Bình thường lão đạo sĩ mặc áo đạo sĩ màu tro, râu ria xồm xoàm, đâu ra mà có dáng vẻ gọn gàng uy nghiêm thế này. 

Có phải nàng nhớ lão đạo sĩ rồi nên mới mơ thấy ông ấy không? 

Nhưng mà, lão đạo sĩ có gì đáng nhớ đâu, cả ngày chỉ biết sắp xếp đủ loại nhiệm vụ cho nàng, đúng là đáng ghét chết đi được. 

“Nghĩ gì đấy? Còn không xuống đi! Chẳng lẽ ngươi muốn chủ nhân cũng ngươi vào thành à?” Tiếng gào thét của Ưng vang lên bên tai, Tần Phong Hi vô thức vung một bàn tay qua. Đáng chết, nàng ghét nhất là lúc tỉnh táo mà lại có người ồn ào bên tai mình! 

Ngay lúc bàn tay của nàng vung đến, Lệ Tử Mặc đã đặt nàng xuống, cho nên người đánh xe không nhìn thấy vừa nãy nàng được Lệ Tử Mặc cũng. 

Nhưng người vừa tới đã nhìn thấy bàn tay lạnh lẽo của nàng vung về phía Ưng rồi. 

‘Phì một tiếng, có người cười nhạo: “Ha ha, Ưng à, ra ngoài một chuyển mà ngươi đã cưới một bà chắn rồi à?” 

Giọng nói trong trẻo thanh thoát này lập tức khiến Tần Phong Hi tỉnh táo, nàng nghe theo âm thanh quay đầu lại, vừa nhìn một cái mà cằm của nàng đã sắp rơi xuống rồi. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là tám con ngựa Đại Uyên màu đỏ son tuyệt đẹp! Trên thân trên đầu được trang trí bằng vàng lấp lánh, chúng kéo một cái xe ngựa đỏ sẫm mạ vàng xa hoa vô cùng, thùng xe rất lớn, trên đỉnh nhọn có khảm một viên minh châu to, trên cửa sổ treo rèm xe tối màu thêu rồng đỏ, thật là xa xỉ nha. 

Sau khi nhìn hết tất cả, nàng mới nhìn thấy nam tử ngồi ở vị trí phu xe. Đó là một người đàn ông cực kì tuấn tú, mặt trái xoan, da trắng như mỡ đặc, lông mày như họa, mặc bộ đồ màu trắng thêu chỉ vàng, ngay cả bàn tay đang cầm roi ngựa cũng trắng trẻo thon dài, cực kì tuấn tú. Đây là một anh chàng đẹp trai không giống như Lệ Tử Mặc và Ưng, nếu nói Lệ Tử Mặc là đế quân độc đoán, Ưng Vệ sáng chói rạng ngời như ánh mặt trời, thì vị này chính là trăng thanh gió mát. 

Trần Thập không nhịn được mà khẽ xoa cánh tay, chỉ cảm thấy áp suất không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, bắt đầu phát lạnh. Quan sát kĩ thì khí lạnh này phát ra từ người của chủ nhân nhà mình, ừm, nguyên nhân thì... 

“Khụ khụ, Tần cô nương!” Có cần phải nhìn Nguyệt Vệ với dáng vẻ si mê vậy không! 

Tần Phong Hi thoát ra khỏi sắc đẹp, vô thức ngẩng đầu nhìn vị đế quân nào đó rồi lại vô thức nói: “Lệ Tử Mặc, ngươi đẹp trai nhất!” 

"Phi!" 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!