Song lão ta không chắc chắn việc diệt đi tà linh đó.
“Ờm… thôi Diệp Cung phụng lên đi!”
Diệp Trường Sinh nói: “Giờ cung chủ vẫn cho rằng giết nàng ta là có vấn đề?”
Cổ Vô Cực vội vã đáp: “Không… không vấn đề gì hết, không có vấn đề gì hết!”
Trong lúc hai người nói chuyện, thân mình của Cơ Nhã đột nhiên bay lên trời, màn sương đen bao phủ khắp không trung, cơ thể của nàng ta đang định chạy trốn ra ngoài Thiên Cung Học phủ.
Diệp Trường Sinh nhìn màn sương đen đang tàn sát bữa bãi kia, khóe miệng hắn vương một nụ cười nhạt: “Muốn chạy hả, đúng là quá ngây thơ.”
Tiếp đó có một tiếng hét thảm khốc vang lên, thân người của Cơ Nhã rớt xuống, khóe miệng nàng ta còn vương vệt máu màu đen, có thể thấy rõ rằng nàng ta đã trọng thương.
“Ngươi… ngươi hiểu được cách tấn công thần thức ư, tinh thần lực của ngươi lại mạnh như vậy ư!”
Diệp Trường Sinh nói một cách thờ ơ: “Thường thôi, thường thôi, đủ để giết ngươi.”
Hắn vừa dứt lời thì giơ tay lên, đường kiếm bay ra và chém lên người Cơ Nhã, khoảnh khắc kiếm quang hạ xuống, cơ thể của Cơ Nhã đổ rạp xuống mặt đất, nom như thế bị người ta hút cạn trong nháy mắt vậy.
Kiếm quang hạ xuống, trên mặt đất bèn xuất hiện một khe rãnh, Cơ Nhã và kẻ kia cùng nhau biến mất, đến chút vụn cũng chẳng còn.
Thực sự quá thảm khốc.
“Khi thần thức của ta đã bao vây thì ngươi không còn chỗ nào để mà ẩn náu đâu, chịu chết đi!” Diệp Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về phía hư không, hắn vươn tay bắt lấy màn sương đen kia.
Tà linh bị thần thức mạnh mẽ trấn áp, một luồng kiếm khí vô hình chung đẩy nó về phía Diệp Trường Sinh, nó cam chịu giãy giụa, song cuối cùng vẫn chẳng thấm vào đâu.
“Loài người ti tiện, nếu ngươi dám đả thương ta thì chủ nhân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Diệp Trường Sinh thu lại cánh tay của mình, hắn nhìn tà linh nằm trong bàn tay mình: “Chủ nhân của ngươi có thể chế tạo ra cái đồ rác rưởi như ngươi thì có thể mạnh được đến mức độ nào chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Trường Sinh siết chặt lòng bàn tay, cứ thế hắn đã niết vỡ tà linh. Cùng lúc đó, sau khi tà linh nổ tung thì có một luồng khí đen tràn ra và bỗng nhiên thâm nhập vào cơ thể của Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh hơi sựng người, sau khi phát hiện luồng khí đen đi vào cơ thể của mình, Tru Tiên Kiếm của hắn đã nuốt trọn tất cả: “Hóa ra ngươi thèm khát cái này à.”
Dứt lời, sấm sét bỗng xuất hiện giữa chín tầng mây, bóng tối cuồn cuộn kéo đến như thế đêm đen đang đến gần, bao phủ khắp cả Hoang Cổ Thiên Vực.
Ánh sáng đi xa, bóng tối ập đến.
“Loài người ti tiện, hủy diệt tà linh của bản thần thì ngươi cứ chờ ta thu phục ngươi đi!” Một giọng nói vô cùng ngang ngược truyền tới từ chín tầng mây, uy lực đáng sợ khiến tất cả mọi người đang có mặt đều phải khom người lại.
Duy chỉ có Diệp Trường Sinh vẫn kiêu ngạo đứng thẳng như thần thánh, ánh mắt của hắt lướt qua mọi người, cuối cùng vẫn chỉ có hắn là có thể chống đỡ tất cả.
Màn sương đen ngập trời đang cuồn cuộn dâng trào, khắp cả Thiên Cung Học phủ âm u như mất đi sắc màu, luồng sát ý thổi quét khiến người ta không rét mà run.
Hơi thở đáng sợ đó đáp xuống, nom nó như thế muốn hủy diệt cả Hoang Cổ Thiên Vực.
Ninh Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn về phía hư không, tiếp đó, lão ta bèn xuất hiện bên người Diệp Trường Sinh, đồng thời, Bát Đại Cung Phụng của Học phủ cũng có mặt ở bên ngoài bí cảnh Thiên Cung.
Tám người đã đến, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ chấn động, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm về phía hư không, nom ai cũng như sắp sửa nghênh đón kẻ địch lớn vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!