Diệp Trường Sinh đáp: “Một người cũng giết, trăm người cũng giết, có đến bao nhiêu thì kết cục vẫn vậy thôi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại trong giây lát, đoạn tiếp tục: “Bọn họ muốn chiến thì ta sẽ chiến, không chết không ngừng.”
Ninh Tiêu Dao cảm nhận được luồng sát khí hừng hực trên người Diệp Trường Sinh, sắc mặt lão khẽ biến đổi, trong lòng lão vô cùng kinh sợ. Một thiếu niên mười hai tuổi lại có thể có luồng sát khí như vậy, đúng là sắc sảo vô cùng.
Già rồi, lão không phục không được, lòng nhiệt huyết từng có của lão đã nguội lạnh.
Trong lòng Diệp Trường Sinh, kẻ địch là phải chém giết như thế, hủy diệt như thế, nữ nhân là phải cưng chiều như thế, ngoan ngoãn như thế.
Con đường phía trước của hắn có rất nhiều kẻ địch, hắn không có thời gian đi thay đổi bất kì ai. Hắn không ra tay thì thôi, nhưng đã ra tay thì sẽ không lưu tình, diệt sạch mọi hậu họa.
Thiên Vực Thương Hội thì đã làm sao?
Vực Chủ Phủ thì đã làm sao?
Không cần biết là ai, chỉ cần là kẻ địch của hắn thì phải giác ngộ được chuyện mình sẽ bị giết.
Ầm.
Ầm.
Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Diệp Thập Vạn di chuyển Thần Ma Lục Thiên chùy trong tay, mỗi một đòn hạ xuống đều có một người bị đánh bại.
Cây chùy giết trong giây lát làm cả trời đất rung chuyển.
Mùi máu tanh nồng cuộn khắp và xộc vào khoang mũi của tất cả mọi người.
Trong lòng mọi người hốt hoảng, Diệp Thập Vạn đập Đế cảnh cứ như đang đập quả óc chó ấy.
Cảnh tượng máu me điên cuồng công kích tinh thần của mọi người.
Dù Liệt Tề Thiên và Cơ Diệt Khung là tu sĩ ngàn năm thì tinh thần của bọn họ cũng phải sụp đổ.
Cơ Diệt Khung nói: “Liệt huynh, người này thâm sâu khó đoán, chúng ta không địch lại được đâu, chúng ta cứ rút trước rồi lại bàn bạc kĩ hơn.”
Vẻ mặt Liệt Tề Thiên lộ vẻ không cam tâm, song lí trí mách bảo lão ta rằng lão ta bắt buộc phải rời khỏi Thiên Cung Học Phủ, bằng không các cường giả của Vực Chủ Phủ sẽ bị giết hết mất.
Lão ta cũng có khả năng chôn mình tại đây, dù sao thì bây giờ Diệp Trường Sinh, Ninh Tiêu Dao và Bát Đại Cung Phụng vẫn còn chưa ra tay.
Còn sống vẫn là điều quan trọng nhất.
Liệt Tề Thiên không thể suy xét nhiều như vậy, về sau có cơ hội thì lão ta sẽ sớm giành lại mặt mũi cho Vực Chủ Phủ.
“Rút thôi, lập tức rời khỏi Thiên Cung Học Phủ.”
Diệp Trường Sinh nghe vậy thì thờ ơ nói: “Ninh lão, có cách nào để bọn họ không thể rời khỏi Học Phủ không?”
Ninh Tiêu Dao trầm giọng nói: “Mở Thiên Cung đại trận, hôm nay ai cũng đừng hòng chạy!”
Mệnh lệnh truyền xuống, Bát Đại Cung Phụng cùng nhau thi triển Thiên Cung Học Phủ đại trận. Giây tiếp theo, một vòng xoát cực lớn giữa hư không tản ra và bao trọn Học Phủ.
Liệt Tề Thiên và Cơ Diệt Khung dẫn người lướt qua, định bụng xông ra khỏi Thiên Cung Học Phủ, thế nhưng Thiên Cung đại trận đã chặn bọn họ lại.
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Thập Vạn, bọn họ không chạy được đâu, ngươi không phải vội, cứ từ từ giết từng người một.”
Nói đến đây, hắn nhìn Ninh Tiêu Dao, đoạn tiếp tục lên tiếng: “Ninh lão, hơn một năm không được tắm rồi, ta về Thiên Tú Phong trước đây, có chuyện gì thì tới Tử Tiêu Cung.”
Ninh Tiêu Dao đáp: “Diệp tiểu tử, cường giả của Vực Chủ Phủ và Thương Vực Thiên Hội đã bị giết, thế những người đến từ các thế lực thì xử lí kiểu gì?”
Diệp Trương Sinh nói: “Bọn họ đến một lần đã không dễ dàng gì rồi, lại còn được xem một màn đại chiến đặc sắc miễn phí, thôi thì bảo bọn họ để lại linh giới rồi rời khỏi Thiên Cung Học Phủ đi, về sau nếu còn tiến vào Học Phủ, thấy lần nào sẽ giết lần đấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!