Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Biên Quan Binh Vương - Lâm Phong (FULL)

Lâm Phong nín thở, tràn đầy tự tin kéo dây cung ra sau, nào ngờ cây cung gỗ liễu không chịu nổi sức của hắn, rắc một tiếng gãy làm mấy đoạn.

"Mẹ nó!"

Vì quá kích động, Lâm Phong quên khuấy rằng cây cung trong tay không còn là cây cung hợp chất trước kia của mình nữa.

Những người khác đã bị tài bắn cung của hắn làm cho sững sờ, ai nấy nín thở, chờ xem uy lực của mũi tên này.

Tiếng 'rắc' vừa vang lên, lòng mọi người đều như vỡ vụn.

"Trời đất, cái đồ quân khí chết tiệt."

"Mẹ nó, cung gì mà nát thế."

Mấy người thi nhau chửi đổng.

Tiếc rẻ nhìn ra ngoài doanh trại.

Chỉ thấy tên Tác-ta Bạch Thân kia khuấy bụi mù trời, càng chạy càng xa.

Ky thuật bọn Tác-ta rất giỏi, dù có cưỡi ngựa, Lâm Phong cũng biết mình không đuổi kịp.

Hắn quăng đoạn cung gãy trong tay, lắc đầu thở dài.

Ngoảnh lại, phát hiện Thôi Nhất Cước và Lý Hùng đang ngửa mặt ngẩn người nhìn hắn.

Quay người, Vương Tiền cũng đờ đẫn mà nhìn hắn.

Ngẩng lên, còn một người là Ngô Nhị trên Phong Hỏa Đài, đang bò sát mép đài, cúi xuống nhìn hắn.

Lâm Phong vung tay: "Còn đứng đực ra đấy làm gì, dọn chiến trường!"

Mấy người khựng một cái, rồi đồng thanh đáp:

"Tuân lệnh, Ngũ Trưởng!"

Hô xong, họ liền mở cổng trại, ùa ra ngoài.

Trong lòng Lâm Phong thầm tính toán.

Một tên Tác-ta Thiết Giáp, một tên Tác-ta Bạch Thân.

Ông đây có phải phát tài rồi không?

Theo thông cáo của tổng bộ biên quân Trấn Tây, thủ cấp một tên Tác-ta Thiết Giáp có thể đổi lấy trăm lượng bạc nén, 250 cân gạo tẻ ...

Hắn liên tiếp bắn chết hai tên Tác-ta này, hẳn là được thăng liền bốn cấp.

Theo biên chế của quân Trấn Tây, từ Ngũ Trưởng, rồi đến Thập Trưởng, ba cấp sau là Giáp Chính.

Giáp Chính quản ba mươi người, dưới có ba Thập Trưởng, sáu Ngũ Trưởng.

Giáp Chính vẫn chưa tính là quan, phải lên đến Đội tướng, tức bách phu trưởng, mới có quan giai tương ứng.

Có khi thăng luôn lên Đội tướng, ông đây cũng tính là làm quan rồi chứ?

Lâm Phong còn đang mơ mộng, Thôi Nhất Cước cùng mọi người đã kéo hai con chiến mã của Tác-ta và xác chúng vào trong doanh trại.

Áo da cừu là đồ tốt, mùa đông có thể may thành đệm, huống hồ trên lưng ngựa của Tác-ta còn chở cả bộ chăn đệm da cừu.

Đao dài của chung cung hơn đao của mình, chưa noi đen cung tên của chúng.

Toàn là cung gỗ cứng, mũi tên thép sắc lẹm, dạng tam lăng.

Loại tên này bay nhanh, bắn xa, lại có khả năng xuyên giáp.

Tóm lại, cả bộ hành trang trên người Tác-ta, so với mấy tên lính gác nghèo rớt mồng tơi chỗ này, đều là đồ tốt.

Bốn gã thủ vệ do Thôi Nhất Cước cầm đầu giờ đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Lâm Phong.

Làm gì cũng phải dò ý hắn, trước mặt hắn thì nói năng cẩn trọng, đi đứng dè

dặt

Lâm Phong cũng không keo kiệt, chia phần chiến lợi phẩm, khiến mấy tên quân tốt ai nấy đều mừng rỡ.

Nhất là hai mụ vợ đứng bên cạnh, nhìn đống đồ dưới đất, mắt sáng rỡ, chỉ chực nhào vào bốc.

Vợ Ngô Nhị vốn định lò dò lại gần bóp bóp vai cho Lâm Phong, nào ngờ bị hắn lườm cho một cái, mới co cổ lùi sang một bên.

'Thôi Nhất Cước."

Lâm Phong ngoắc tay bảo hắn lại gần.

Thôi Nhất Cước đứng trước mặt Lâm Phong, khom người nghe lệnh.

Không biết có phải hạ bộ còn khó chịu không, hắn cứ khom khom người, hai tay vô thức che giữa hai đùi.

"Tình hình này xử lý thế nào?"

"Ngũ Trưởng, có thể phái Vương Tiền, mang hai thủ cấp Tác-ta, đi Tháp Lý Bảo báo công.

Lâm Phong nhíu mày hỏi: "Mấy thứ khác thì còn dễ tính, chứ lương thực vận chuyển về thế nào?"

"Ngũ Trưởng, có thể đổi phần lương thực thưởng thành bạc mang về."

Lâm Phong gật đầu, nhìn xa xăm.

'Lọt mất một tên Tác-ta, e sẽ có đòn trả đũa, ta phải chuẩn bị sớm."

"Ta đừng đóng ở đây nữa, đã đốt lửa hiệu rồi, chỗ này cũng không cần trấn giữ.”

"Làng Lĩnh Đâu Tử ở ngay gần, trả thù bất thành, chúng sẽ quay sang tàn sát cả làng, người nhà ta biết làm sao?"

Thôi Nhất Cước gãi đầu.

"Ngũ Trưởng, trong làng ở cũng không ổn, tốt nhất là ra ngoài lánh đi một thời gian là hơn."

Lâm Phong nhíu mày không nói.

Thôi Nhất Cước vội nói tiếp: "Ngũ Trưởng, đừng lo, chỗ ta nghèo rớt mồng tơi, sẽ không có một toán lớn Tác-ta mò tới đâu."

'Hửm? Ngươi ước chừng sẽ có mấy tên Tác-ta tới?"

Thôi Nhất Cước giơ năm ngón tay: "Với cái tính nết khốn nạn của bọn chúng, nhiều nhất là nam tên."

"Ồ, vậy thì cũng có thể đánh một trận với chúng."

Thôi Nhất Cước hoảng hốt: "Ngũ Trưởng chớ khinh suất, Tác-ta quá năm tên thì thật sự không đỡ nổi; dù là tinh nhuệ của quân biên giới, không có hai, ba trăm người thì tốt nhất vẫn nên tránh đi."

Nói xong, mắt hắn lia sang xác Tác-ta nằm giữa doanh trại, bỗng thấy mình nói vậy không ổn.

"Ờ ... với thần dũng của Ngũ Trưởng, có lẽ vẫn có thể đánh một trận ... "

Lâm Phong xua tay: "Để Vương Tiền đi Tháp Lý Bảo báo tin, Ngô Nhị lên Phong Hỏa Đài canh chừng, Lý Hùng ra ngoài trại đi do thám tuần tra, còn ngươi vào làng gọi thêm người, chuẩn bị công sự."

Hắn một hơi phân công đâu vào đấy, làm Thôi Nhất Cước ngẩn tò te.

Tên Lâm Phong này sao bỗng khác hẳn vậy?

Trước kia ngơ ngẩn như thẳng ngốc, việc nặng việc nhẹ gì cũng làm, cắm đầu cắm cổ.

Vậy mà giờ ...

Trong mắt Thôi Nhất Cước, khí thế của Lâm Phong còn mạnh hơn cả bách phu trưởng hắn từng gặp.

Đúng lúc hai người đang bàn bước tiếp theo, hai bà vợ đã lấy lương thực bọn Tác-ta mang theo, nấu xong nồi cháo nóng.

Tức thì trong doanh trại lan mùi cơm cháo thơm lừng.

Lại còn hai miếng thịt khô, được vợ Vương Tiền nướng trên lửa.

Mùi thịt thơm khiến mấy tên lính suýt nuốt cả lưỡi.

Việc trước mắt gấp gáp, mấy tên lính ăn vội mấy miếng cơm cháo, mỗi người cắt một khúc thịt khô, rồi xuất phát làm theo lệnh của Lâm Phong.

Lâm Phong ở lại trong doanh trại, buộc lại cầu kéo.

Sau đó hắn lấy cung tên của Tác-ta ra, bắt đầu dựa theo kinh nghiệm kiếp trước mà chế lại.

Cung tên thời này vẫn còn rất thô sơ, cung tên của bọn Tác-ta vật liệu tuy tốt hơn hẳn, nhưng cách chế tạo vẫn rất thiếu khoa học.

Lâm Phong muốn làm thành cung hợp chất, nhưng vì cực kỳ thiếu thốn vật liệu và công cụ, đành dựa vào ký ức mà điều chỉnh lại các thông số của cung tên.

Hắn đang bận rộn say sưa thì vợ của Ngô Nhị lò dò lại gần.

"Lâm huynh, nghỉ chút đi, để ta đấm chân cho huynh."

Lâm Phong liếc nàng một cái, thấy mụ này đã rửa mặt, quần áo trên người cũng chỉnh tề hơn chút.

Tóc được vuốt nước cho gọn gàng.

Gương mặt nhợt nhạt vì thiếu dinh dưỡng không biết bôi thứ gì mà đỏ ửng đôi

Nhưng trên người vẫn phảng phất mùi chua chua hôi hôi.

"Hai người mau về làng đi, ở đây sắp có trận đánh, rất nguy hiểm."

"Nhưng ... không có ta hầu hạ, huynh ... "

Lâm Phong xua tay chặn nàng nói tiếp.

"Mang lương thực theo, nhớ đem về nhà ta."

Vợ Ngô Nhị thấy hắn sắc mặt lạnh lùng mà kiên quyết, đành thất vọng quay sang gọi vợ Vương Tiền làm việc.

Hai ba vợ vac bao luong thuc lên lung, được Lam Phong tiễn ra khỏi doanh trại.

Đến cửa trại, vợ Vương Tiền tranh thủ ghé sát Lâm Phong:

"Ngũ Trưởng, trong đống than hồng còn vùi hai củ khoai lang, ta nhớ huynh thích ăn, đừng quên nhé."

Nói xong liếc hắn một cái, rồi quay đầu bước đi.

Giữa gương mặt lấm lem bụi đất của mụ, Lâm Phong lại thấy thấp thoáng một nét yêu kiều.

Hắn cười khổ, lắc đầu.

Giờ trong doanh trại chỉ còn lại một mình Lâm Phong.

Hắn đã cải xong cung tên, mài mũi tên cho sắc.

Đao dài của Tác-ta rất nặng, nhưng thiếu độ sắc.

Được hắn mài đến sáng bóng, mài mỏng lưỡi đao.

Kế đối phó với địch hắn đã tính sẵn trong đầu, chỉ đợi người trong làng tới, dựng xong công sự.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!