Bức ánh dường như chụp một ngôi trường ẩn hiện giữa núi non, có tòa nhà giảng dạy và ký túc xá, dù đã khuya nhưng lớp học vẫn sáng đèn. Qua cửa sổ, từng bóng người miệt mài học tập hiện rõ.
Mộ Thiên Vũ nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, phóng to một trong những bức
Co nhin châm cham vào chữ tren cong trường, khe đọc: "Trung học Thiên Tế." Ngay khi thấy tên trường này, Mộ Thiên Vũ liền nghĩ đến Tô Vô Tế! Ngay sau đó, cô nhìn xuống đoạn văn bên dưới-
Tiểu thư, đã điều tra rõ, Trung học Thiên Tế được xây dựng từ bốn năm trước nhờ sự quyên góp, chỉ tuyển sinh học sinh nghèo khu vực Lương Sơn, toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt đều được miền cho học sinh.
Và khi thấy dòng tiếp theo, ánh mắt Mộ Thiên Vũ rõ ràng run rấy.
Nội dung dòng chữ đó là-
Trường Trung học Thiên Tế đã ba năm liền có tỷ lệ đỗ đại học đạt 100%.
Đêm khuya, tại một công trường bỏ hoang, Giang Hạo Bằng đang gọi điện về
Lúc này hãn mặt mày bằm dặp, lấm lem bùn đất, trõng võ cùng thám hại.
Còn mấy công tử con nhà giàu khác cũng không khá hơn Giang Hạo Bang là bao, mỗi người đều bị thương ngoai da nghiêm trọng, trõng rất thám thương, hoan toàn không dám gặp người-
Tất cả đều do Lý Thanh Thần ra tay.
"Chị ... ""
Điện thoại được kết nối, Giang Hạo Băng chỉ nói được một từ, liền nghẹn ngào không thể nói tiếp. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu ức hiếp thế này!
"Hạo Bãng, sao em lại khóc rồi?' Giọng nói ở đầu dãy bên kia có về hơi tò mò: "Haha, lớn thể này rồi, khóc không thấy xấu hổ ?"
"Chị, em bị một ông chủ quán bar ở Lâm Châu đánh." Giang Hạo Băng hít mũi, trong mắt đầy căm phẫn và giận dữ.
Tối nay, hần vốn định giẫm đạp lòng tự tôn của Tô Vô Tế dưới chân, nhưng cuối cùng người bị giẫm bẹp lại chính là hần.
Ông chủ Quán Bar Hoàng Hậu thì sao?
Trong mắt Giang Hạo Băng, đối phương chỉ là một tay anh chị vặt ở địa phương! Hần quen biết nhiều nhân vật lớn ở Thủ đô, chỉ cần một người trong số đó đến, là đủ để đè bẹp bất kỳ ké nào ở Lăm Châu!
Đặc biệt là chị gái xinh đẹp của hân, châc chân có thể đánh Tô Vô Tế thừa sống thiếu chết!
'Thì em chịu nhịn vài ngày đi."
"Hả? Chị, chị bảo em nhịn?"
Giọng người phụ nữ trong điện thoại nghe có vẻ bình tĩnh: "Bạch Húc Dương và vài người bạn đang đầu tư vao một câu lạc bộ ở Lâm Châu, gần đây gặp chút vấn đề, hai ngày nữa, chị cũng sẽ nghỉ phép, đi Lâm Châu cùng họ."
"Kẻ đảnh em tên Tô Võ Tế, là ông chú Quán Bar Hoàng Hậu," Giang Hạo Bäng ôm mặt sưng phồng: "Chị, đến lúc đó chị giúp em xả giận nhé!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!