Tô Vô Tế nhìn vào vị trí dưới lưng Giang Vãn Tinh, nói: "Cô ấy nói sai rồi, mông to không nhất định sinh được con trai, đó là vấn đe xác suất di truyền."
Giang Vãn Tinh cảm thấy vị trí nào đó của mình bị nhìn đến phát nóng, liền ngồi dậy.
Cô nhìn Tiếu Bảng, hỏi Tô Vô Tế: "Cao lớn, thân hinh không toi, là vệ sĩ của anh?"
Tô Vô Tế: "Là ông nội tôi."
Tiếu Bàng: "?"
Biểu cám cúa anh ấy khựng lại, suy nghĩ một chứt, thấy có lẽ ông chú đang đùa, sau đó mới nói: "Ông chú, tôi ra ngoài chở anh, có việc muốn báo cáo."
Tiểu Bàng lại còn thông minh hơn!
Lại không nói chuyện trước mặt Giang Vãn Tinh!
Rõ ráng, cậu đã mớ miệng của ké sãn mồi Ducaro!
Tô Vô Tế kéo áo ngủ, định đi ra ngoài.
Và lúc này, Giang Vãn Tinh cũng đứng dậy: "Anh đi đâu?"
"Tôi đi đâu, liên quan gì đến cô." Tô Võ Tế nói: "Đây là địa bàn của tôi, tôi muốn đi đầu thì đi, đây là quyền riêng tư của tôi!"
"Dù anh đi đâu, tõi cũng sẽ đi cùng." Giang Văn Tỉnh mìm cười nhẹ: "Anh đã đắc tội với tố chức Ducaro, họ sẽ trả thù anh, để đảm bảo an toàn cho anh, tôi phải bảo vệ sát bên."
Thật lòng mà nói, vóc dáng của cô thực sự rất đẹp, gương mặt cũng có nét mạnh mẽ hiểm có, nhưng bây giờ Tô Võ Tế chỉ muốn đầy cô ra khỏi bên mình!
Tiếu Bàng chen vào: "Ông chủ, cô ấy thích anh."
Tổ Vô Tế trừng mắt: "Anh nhìn bằng mắt nào mà thấy co ấy thích tôi?"
Tiếu Bằng: "Mẹ tôi nói, nam theo đuối nữ, cách một ngọn núi, nữ theo đuối nam, chỉ cách một tấm lụa, chỉ cần phụ nữ đẹp chịu đuối theo, khó mà không thành công."
Tô Vô Tế bực bội nói: "Cô ấy nắm xưa cũng theo đuối bổ anh như vậy à?' "Không phải," Tiếu Bàng nói: "Mẹ tôi nói, bổ tôi thích bà chủ yếu vì mông to, sinh được con trai,"
Giang Vãn Tinh bật cười. Nhưng khi phát hiện ánh mắt của Tô Võ Tế lại võ thức rơi vào vị trí dưới lưng mình, cô liền thu lại nụ cười, kéo kéo vạt áo khoác.
"Tiếu Bằng, anh có chuyện gì, cứ báo cáo với quản lý Tiêu." Tô Võ Tế nói: "Bao giờ tõi với cô ấy còn ở cùng phòng, anh cứ đế yên cho tôi."
"Vâng, chúc ông chủ sinh con trai," Tiếu Bàng nói xong, quay người rời đi.
Giang Vãn Tinh không nhịn được cười.
Cô cảm thấy Tiếu Bàng khờ khạo, nói mấy câu này không có ác ý gì, không giận.
"Ông chủ Tô, tôi không nhất thiết phái là ké thù của anh, anh cử làm điều anh cần làm, không cần phải phòng bị tôi như vậy." Giang Vãn Tỉnh nói có chút thâm ý
"Chỉ có ma mới tin, tôi chắng có gì phải sợ." Tô Võ Tế bực bội nằm lại trên giường.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!