Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Binh Vương Mạnh Nhất : Vinh Quang Hắc Ám - Tô Vô Tế

Khi hai người quay lại phòng khách tầng một, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Thiên Vũ ửng đỏ, ánh mắt trầm lặng, ít nói hẳn, rõ ràng đang có điều gì suy nghĩ. Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên. Đó là cuộc gọi từ bác cô, Mộ Sơn Hậu.

"Thiên Vũ, một giờ sau, ở nhà cũ tổ chức họp gia đình, cháu nhất định phải có mặt, hãy chuẩn bị tâm lý trước nhé." Giọng điệu của Mộ Sơn Hậu mang theo chút bất lực. Ông vốn tính cách mềm mỏng, dù rất quan tâm đến Mộ Thiên Vũ, nhưng khi đối mặt với người em trai đầy thủ đoạn, Mộ Húc Đống, ông thường chẳng biết phải làm gì.

Mộ Thiên Vũ cúp máy, đứng dậy nói: "Chị Nhạn Hi, em phải đi trước, nhà có cuộc họp đột xuất." Lần này, điều Mộ Thiên Vũ phải đối mặt không phải là mấy người trẻ từng gặp ở bệnh viện, mà là một nhóm những người lớn tuổi đầy thủ đoạn.

Tô Vô Tế lập tức đứng dậy: "Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân thế này ... tôi đi giúp

cô!"

"Không cần, tôi có thể tự lo được." Mộ Thiên Vũ nhẹ nhàng cười: "Tôi vẫn có chút khả năng, không phải là cô gái ngốc nghếch đâu."

Tô Vô Tế nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp đó, bĩu môi: "Ngốc hay không tôi không biết, nhưng nhìn cô đúng là vừa xinh vừa ngọt ngào."

Mộ Thiên Vũ liếc nhìn hắn, ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó cười nhẹ: "Anh bớt đùa đi, dưỡng thương cho tốt."

Cô không trách móc Tô Vô Tế vì đã trêu chọc mình!

Tô Vô Tế hơi sững sờ: "Ô, tôi nghe như cô đang quan tâm tôi thật ấy, chứ không phải khách sáo đâu."

"Anh nói sao thì là vậy."

Mộ Thiên Vũ không cãi lại, chào tạm biệt chị Nhạn Hi và Tô Vô Tế, việc đầu tiên sau khi lên xe là mở điện thoại và gửi một tin nhắn: "Tối qua chắc chú thấy hết quá trình chiến đấu rồi, chú đánh giá thế nào về anh ấy?"

Hóa ra, Mộ Thiên Vũ thực sự luôn có người bảo vệ! Và dường như Lý Thanh Thần đang lái xe cũng chưa biết chuyện này!

Tin nhắn bên kia nhanh chóng trả lời: "Hắn không tệ, đủ tầm để cháu để ý đến."

Nhìn đánh giá này, khóe môi Mộ Thiên Vũ khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười quyến rũ. Tuy nhiên, hai giây sau, nụ cười của cô bỗng nhiên đông cứng, đôi mắt cũng không thể kiểm soát mà run rẩy!

Bởi vì, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn: "À, hắn tối qua vốn đã bị thương, nếu không thì không đến mức bị đâm một nhát."

Sau khi Mộ Thiên Vũ rời đi, Park Nhạn Hi nhìn Tô Vô Tế, nhẹ giọng hỏi: "Chị thật không nghĩ rằng ở Lâm Châu có ai có thể làm em bị thương, người đấu với em rốt cuộc là ai?"

"Là hai sat thủ từ Maine, đen để đoi phó với Mộ Thiên Vũ." Tô Vô Tế thở dài bất lực: "Nếu không phải trước đó tôi bị nội thương, làm sao lại bị đâm một nhát như thế?"

Park Nhạn Hi lập tức lo lắng hỏi: "Em còn bị nội thương? Chuyện từ khi nào?"

Cô không nói không rằng keo tay Tô Vô Tế đặt lên đùi mình, ngón tay nhẹ chạm vào mạch.

Một phút sau, Park Nhạn Hi trầm ngâm: "Mạch rõ ràng có chút chìm, phổi có chút tổn thương, cần thời gian để phục hồi, nhưng ... nhịp tim của em không bình thường, sao lại nhanh thế?"

Tô Vô Tế cười tủm tỉm nhìn tay phải của mình: "Cô để tay tôi trên đùi cô, sát như vậy, làm sao tim tôi không đập nhanh được?"

Park Nhạn Hi cúi đầu nhìn, tay đối phương đang bị cô đè lên cổ tay, ngón tay gần như chạm vào phần đùi đầy đặn. Chỉ cần tiến thêm chút nữa là chạm đến chỗ nhạy cảm rồi!

Chẳng có chuyện tim đập nhanh, hoàn toàn là bị mê hoặc!

Park Nhạn Hi lập tức buông tay ra, đánh vào cánh tay Tô Vô Tế một cái: "Nói chuyện vết thương của em đi, đừng có nói linh tinh."

Tô Vô Tế cười nói: "Trước khi rời nhà, bố tôi đã ném cho tôi một cuốn sổ nhỏ, bảo tôi khi rảnh thì tìm hiểu, kết quả là thời gian trước tôi luyện đến bị nội thương ... Này, chính là cái này."

Nói rồi, anh lấy từ túi ra một cuốn sổ nhàu nhĩ, tiện tay ném cho Park Nhạn Hi.

Park Nhạn Hi mở cuốn sách mỏng, thấy bốn chữ trên bìa, lập tức không kiềm chế được mà hít một hơi lạnh: "Nam Hải Thủ Ký? Nam Hải Thủ Ký trong truyền thuyết?"

"Thứ này rất quý giá?" Tô Vô Tế nói: "Hôm đó tôi vào nhà vệ sinh không đủ giấy, nếu không phải giấy cuốn sách này quá mỏng, sợ rách, tôi đã dùng rồi."

Park Nhạn Hi không biết nên cười hay khóc: "Dù là bản dịch, nhưng đây là bảo vật tối cao của võ học truyền thống Hoa Hạ, em lại giữ gìn như thế?"

"Bảo vật tối cao?" Tô Vô Tế nhướng mày: "Sao tôi chưa từng nghe qua?"

Park Nhạn Hi cẩn thận vuốt từng trang của cuốn sổ nhỏ, nói: "Nghe đồn, năm xưa bố em tung hoành thiên hạ, dựa vào một cây quân đao bốn cạnh, còn có cuốn Nam Hải Thủ Ký này."

Tô Vô Tế nhướng mày: "Gì? Người không đáng tin như bố tôi đó, còn tung hoành thiên hạ?"

Park Nhạn Hi cũng rất ngạc nhiên: "Em thật sự không biết những chuyện này?"

"Bố tôi chưa bao giờ nói về những chuyện này, trên mạng cũng không tìm thấy thông tin gì về ông." Tô Vô Tế gãi đầu nói: "Thực ra, tôi luôn cảm thấy bố tôi còn bết bát hơn tôi ... "

Dường như cảm thấy nói như thế không hay lắm về bố mình, từ "đáng trách" bị Tô Vô Tế nuốt lại trong cổ họng.

Park Nhạn Hi nói: "Khi bố em năm xưa nổi tiếng, nhà họ Tô cũng đạt đến đỉnh cao, nhưng ông cụ Tô để tránh tình trạng một nhà độc quyền, đã ra lệnh cho cả gia tộc rút khỏi Thủ đô."

Cô tiếp tục: "Những câu chuyện liên quan đến nhà họ Tô cũng đã bị xóa sạch trên mạng, thế hệ trẻ bây giờ gần như không có ấn tượng gì về nhà họ Tô."

Tô Vô Tế mặt mày không vui: "Xem ra, tôi vốn có thể an nhàn làm một cậu ấm, nhưng khi bố đuổi tôi ra khỏi nha, chỉ để lại cho tôi hai tram ngan."

Lúc hắn đi gặp mặt Mộ Thiên Vũ, còn làm bộ giàu có, nói dối là mình lấy tiền từ nhà mở Quán Bar Hoàng Hậu.

Park Nhạn Hi cười: "Chú Tô chắc muốn rèn luyện em."

"Ông ấy thích giao cho tôi những nhiệm vụ linh tinh, muốn xem tôi làm trò cười thôi."

Ánh mắt Tô Vô Tế liếc về cuốn Nam Hải Thủ Ký, nghiến răng nói: "Lúc đó không biết cuốn sách này giá trị, nếu không, tôi chắc chắn bán được giá tốt."

Park Nhạn Hi nghe ra một ý từ câu nói trước của Tô Vô Tế, hỏi: "Vậy, em quyết định giúp Thiên Vũ, cũng là ý của chú Tô?"

"Không chỉ thế, còn một lý do khác là, cô tôi bảo tôi làm cô ấy vui, nếu không sẽ không gửi tiền cho tôi." Tô Vô Tế nói.

"Chị Xí Yên làm tốt." Park Nhạn Hi không biết nên cười hay khóc: "Nhưng chắc chắn đó không phải là lý do chính anh dấn thân vào nhà họ Mộ."

Tô Vô Tế nói: "Một mặt khác, theo tin tôi nhận được, có người ở Thủ đô đang nhắm vào Mộ Thiên Vũ."

Nói đến đây, không hiểu sao anh lại nhớ đến nụ cười mắt cong của Mộ Thiên

Vũ.

Tô Vô Tế thu lại nụ cười, nghiêm túc bổ sung một câu: "Còn tôi, đúng lúc cần một cơ hội để Thủ đô nhớ đến nhà họ Tô.”

Để Thủ đô nhớ đến nhà họ Tô!

"Không chỉ Thủ đô." Park Nhạn Hi ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có, cô nói từng chữ một: "Còn cả, toàn bộ Hoa Hạ."

"Để toàn bộ Hoa Hạ nhớ lại nhà họ Tô ... Trách nhiệm nặng nề thế này, tôi thật sự không muốn gánh đâu." Tô Vô Tế uể oải nói.

Ánh mắt của Park Nhạn Hi mềm mại: "Chị có thể đẩy em từ phía sau, giúp em một tay."

"Cô đẩy tôi từ phía sau?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!