Thanh Ti đã bịt kín mũi: "Bác à, bác mau ra đây đi, bác ho đến đỏ mặt rồi kìa."
Hạ Như Sương thật sự không trụ nổi nữa, quay người bước nhanh ra cửa hít vài hơi không khí trong lành: "Tôi... khụ khụ, không có việc gì..."
Một hồi ho khan Hạ Như Sương mới thấy cổ họng không ngứa như vậy nữa: "Em dâu nói đúng. Cũng trách chị, bình thường không có nhắc nhờ người hầu tốt, cả đám đều lấy tiền mà không làm việc. Sau này chị nhất định sẽ tìm bọn họ tính sổ..."
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: "Cũng không cần phải vậy, dù sao bọn em cũng không về đây ở. Lần này trở về là Du Dực muốn cầm ít đồ của anh ấy. Sau đó bọn em sẽ về Thủ đô."
Hạ Như Sương nghiến răng, hừ, cầm gì chứ, trong cái nhà này làm gì có đồ gì của anh ta.
Cô ta dò xét Nhiếp Thu Sính một phen. Hai lần gặp mặt ngày hôm qua và hôm nay, làm cho cô ta càng cảm thấy cô gái trước mắt này không đơn giản như vậy. Cô ta cũng không có vẻ nhu nhược.
Hạ Như Sương liếc cửa phòng toilet, cô ta không tin Du Dực có thể cả đời không đi ra.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng sốt ruột, nếu không tìm cách để Hạ Như Sương đi, Du Dực cho dù là trở về cũng làm thế nào để tiến đến?
Nếu để cho Hạ Như Sương phát hiện Du Dực không có ở trong phòng, khẳng định sẽ hoài nghi.
Ngay tại lúc cô lo lắng, trong toilet chợt phát ra âm thanh giật nước bồn cầu. Nhiếp Thu Sính lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía toilet, chưa đến một hồi Du Dực mở cửa đi ra.
Anh nhìn thấy Hạ Như Sương, làm ra bộ dáng kinh ngạc: "Chị dâu xuất viện rồi sao?"
Hạ Như Sương sửng sốt một chút, không nghĩ tới vậy mà Du Dực đi toilet thật. Cô ta gật đầu: "Khụ, đúng vậy, đã xuất viện rồi. Em dâu nói chú ăn uống bị đau bụng, có nặng lắm không, cần đi bệnh viện không?"