Nhất là hắn khổ sở trải qua nguy hiểm, cuối cùng có được một phen thành tựu nào đó, lại thường xuyên bỗng nhiên phát hiện, có một số người vẫn luôn đi trước mình, trong lòng không thể kìm nén được mà sinh ra một loại cảm xúc hâm mộ, điều kiện tu hành của người ta đúng là tốt quá.
Chỉ là khi sinh ra loại cảm xúc này, hắn thật sự không ngờ, mình cũng có một ngày được như vậy!
Nhiều thần đan, thiên công quý giá như vậy cứ nhẹ nhàng để trước mặt mình?
Loại tâm tình này thật sự rất khó hình dung.
Có điều, Phương Nguyên không vội vàng ăn thần đan, cũng không vội vàng xem thiên công.
Hắn biết, những thần đan này đều dùng để tẩm bổ Nguyên Anh, cần dùng vào thời điểm mấu chốt, mà một bộ thiên công này tất nhiên là bảo điển đỉnh cao nhất thế gian, nhưng lĩnh ngộ rất khó, cũng không phải mình chỉ dùng một ngày hai ngày là có thể hiểu thấu đáo.
Trên thực tế, một trăm năm, hai trăm năm trôi qua, thiên công cũng không phải là ai cũng có thể học được, cho dù là người cực kỳ có thiên phú.
Đối với nghiên cứu thiên công, đó là chuyện vô cùng lâu dài, tựa như Vong Tình Đảo trừ lão tổ tông ra, đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương tu vi cao nhất, nàng ta sớm đã là cảnh giới Hóa Thần, tham ngộ đối với thiên công sợ là cũng chỉ được mấy thành.
Mà Thái Thượng Huyền Cung này sở dĩ huyền diệu, được gọi là bảo địa tu hành, chính là là vì nó có thể giúp mình lĩnh ngộ thiên công.
Bởi vậy, trong ba ngày này trừ chải chuốt lại tu vi và lĩnh ngộ bình sinh, quan trọng nhất đối với Phương Nguyên chính là bình phục tâm tình.
Hắn phải đảm bảo mình dùng tâm thái bình tĩnh nhất tiến vào Thái Thượng Huyền Cung.
Chỉ có như vậy, mới có thể không cô phụ tạo hóa lần này!
Thời gian ba ngày, rất nhanh liền trôi qua.
Sáng sớm ngày này, Phương Nguyên đổi áo xanh, tự mình buộc tóc, sau đó ra khỏi tiên điện thường ngày mình ở lại, ngoài điện, Cửu cô đã chờ ở đây, nhìn thấy hắn đi ra, cùng nhau đằng vân bay lên, tới thẳng hậu sơn của Vong Tình Đảo.
Tuy Vong Tình Đảo có tên đảo, nhưng trên thực tế địa vực rất rộng, có thể so với một châu của Cửu Châu, nhìn một cái, vô biên vô ngần, khắp nơi tiên sơn san sát, núi xanh mườn mượt, mà sau tiên điện lão tổ tông của Vong Tình Đảo thường ở lại là một cấm địa phạm vi ba ngàn dặm người lạ chớ lại gần, có đại trận thủ hộ, từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy sương tím mờ mịt.
Mà trong cấm địa này chính là thánh địa tu hành trong truyền thuyết của Vong Tình Đảo, Thái Thượng Huyền Cung.
Lúc này, Vong Tình Đảo đã trực tiếp phong đảo, các trưởng lão, thống lĩnh, cao thủ đều thủ vệ trước cấm địa, dưới sự vây quanh của mọi người, có thể nhìn thấy ngoài cấm địa đã thi triển đại pháp lực, xây dựng hai liên trì (hồ sen), trong hồ nước xanh dập dềnh, mọc đầy kỳ hoa dị thảo, có bảo liên, có thần chi, gió mát thổi tới, thấm vào phế phủ.
Bên trong mỗi một đóa hoa, phẩm cấp đều trên thần dược.
Mà nhiều dị thảo thần dược như vậy, tụ tập trong một liên trì, lại khiến cho nước suối vạn năm linh khí dư thừa trong hồ có được đạo gia trì cường đại hơn, cộng với bên trong nước suối cũng không biết thả vào bao nhiêu linh tủy, địa tương, tiên dịch, càng khiến cho nước hồ này nồng đậm như giọt, cơ hồ mỗi một giọt lấy đều đủ để khiến người chết sống lại.
Liên trì bực này không ngờ có thể đồng thời xây dựng ra hai cái, có thể thấy được nội tình của Vong Tình Đảo mạnh cỡ nào.
Khi Phương Nguyên theo Cửu cô tới trước liên trì này, chân trời phía tây cũng đang có một vị nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá, vẻ mặt lãnh diễm, khí chất cao quý từ một phương hướng khác đằng vân mà đến, vừa tới nơi liền lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói gì, cùng nàng ta tiến về phía trước, hành lễ với lão tổ tông ngồi ở giữ hai liên trì.
- Trong mấy ngày nay chắc hẳn các ngươi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Sắc mặt của lão tổ tông lộ ra vô cùng ngưng trọng, gật đầu với hai người bọn họ, trầm giọng nói: