Mã Tuân thấy trong đống đổ nát không có gì khác xuất hiện, đột nhiên hưng phấn nói: “Anh Chấn, anh giết được con súc sinh đó chưa?”
Tuy nhiên, Dương Chấn lại lắc đầu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chưa!”
“Tên này rất lợi hại, nếu vừa rồi không phải do tôi vừa kịp luyện chế ra một mẻ đan dược, e rằng bây giờ cũng không phải là đối thủ của nó!”
Nghe được lời nói của Dương Chấn, Mã Tuân sửng sốt.
Trong mắt Mã Tuân, Dương Chấn là một tồn tại vô địch, thứ Dương Chấn không thể đánh bại hiển nhiên thể hiện rõ sự khủng bố của đối thủ.
Lúc này Dương Chấn không cố ý đi tìm Lang Vương, anh tin rằng tên kia sẽ không thể trốn thoát nên nhân cơ hội này nhanh chóng vận công pháp để khôi phục linh khí trong cơ thể.
Lúc này, Dương Chấn đột nhiên cảm giác được, trong đan điền của mình, xiềng xích cuối cùng trói buộc đan điền hướng lên Nguyên Anh cảnh đang giãn ra một chút, mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
“Lẽ nào ban nãy chịu đòn tấn công mạnh nên xiềng xích bị phá vỡ?”
Lòng Dương Chấn cảm thấy kích động. Anh vẫn luôn hi vọng tu vi có thể đột phá tới Nguyên Anh cảnh, nhưng khốn nỗi vẫn không thể phá vỡ lớp xiềng xích cuối cùng.
Không ngờ trong tình hình này lại có dấu hiệu nới lỏng.
Không có thời gian để suy nghĩ, Dương Chấn lập tức ngồi xếp bằng, vận chuyển Chiến Thần Quyết.
Mã Tuân vội vàng ở bên cạnh hộ pháp cho anh.
“Ầm!”
Tuy nhiên, Dương Chấn chưa kịp tu luyện bao lâu thì mặt đất rung chuyển dữ dội, sau khi âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một bóng người lao ra từ đống đổ nát, người đó không ai khác chính là Lang Vương.
Lang Vương nhìn đống đổ nát trước mặt, cơn tức giận lên đến đỉnh điểm.
Những con sói Thị Huyết Lang Tộc đã ngủ yên ở đây ngàn năm. Thế lực nhỏ trước đây vẫn luôn bảo vệ nơi này, hàng ngày còn có người đến gần cúng bái, như thể đây là một nơi cực kỳ linh thiêng.
Nhưng điều mà Lang Vương không ngờ tới là, sau khi tỉnh dậy không lâu, căn cứ Thị Huyết Lang Tộc của họ đã bị Dương Chấn chiếm giữ, thậm chí cả cung điện khổng lồ dưới lòng đất cũng bị phá hủy.
“Thằng nhãi, cho dù tao có chết, tao cũng phải khiến mày chôn cùng!”
Lang Vương dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
Lập tức không hề báo trước, nó hóa thành một bóng đen lao thẳng về phía Dương Chấn.
Khi nó lao tới chỗ Dương Chấn, móng vuốt sắc bén của nó chuẩn xác chộp lấy ngực Dương Chấn.
Dương Chấn chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình dường như đã bị hút cạn, tu vi yếu hơn chút nữa thì lúc này nhất định không thể tránh khỏi.
Rõ ràng, lần này Lang Vương đã ra đòn tất sát.
Dương Chấn không hề né tránh, chỉ truyền một ít linh khí chặn trước ngực mà thôi, dù sao cơ thể anh cũng không yếu.
Cùng lúc đó, kiếm Thiên Tử trong tay Dương Chấn chém mạnh vào móng vuốt sắc bén của Lang Vương.
“Choang!”
Kiếm Thiên Tử chém vào móng vuốt sắc nhọn của Lang Vương, kiếm Thiên Tử chấn động đến mức phát ra âm thanh đinh tai, giống như tiếng va chạm của hai loại kim loại.
Dương Chấn chỉ cảm thấy bàn tay cầm kiếm Thiên Tử và toàn bộ cánh tay đều tê dại vì lực phản lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!