Mã Tuân thấy vẻ mặt hoảng hốt của Dương Chấn, lập tức có vẻ mặt nghi hoặc.
Anh ta vô thức hỏi: “Anh Chấn, sao vậy?”
Dương Chấn nhíu mày, nói: “Hồ nước này có vấn đề, rút mau!”
Lúc này Mã Tuân mới lập tức phản ứng lại, anh ta phát hiện mặt nước của hồ nước đã tới miệng, đi thêm vài bước nữa, sợ rằng sẽ qua cả đầu.
Bình thường bị ngập quá đầu, căn bản không tính là gì, dù sao việc bơi lội đối với Mã Tuân căn bản không tính là gì, kêu anh ta nín thở trong nước, anh ta có thể nín được cả một ngày.
Nhưng lúc này anh ta mới phát hiện, trước khi Dương Chấn chưa kéo anh ta, anh ta căn bản không có cảm giác mình sắp đi vào chỗ sâu trong hồ nước mà cứ như đi trên mặt đất bằng phẳng.
Anh ta không cảm thấy khác thường, cả người chìm vào trong tâm trạng vui sướng khi sắp ra khỏi thế lực nhỏ này, thậm chí càng đi về phía trước, anh ta càng cảm thấy kích động, không khống chế được mà muốn tăng tốc độ đi tiếp về phía trước.
Nhưng sau khi Dương Chấn kéo anh ta lại, anh ta bỗng nhận ra sự khác thường, cho dù khả năng bơi lộ của anh ta rất tốt, cũng không bao giờ có cảm giác ở trong nước như vừa rồi.
Hơn nữa sau khi bị Dương Chấn kéo lại, anh ta lập tức cảm thấy khó hô hấp, như kiểu anh ta đã nín thở rất lâu, ngay cả sắc mặt cũng đã trắng bệch.
Mã Tuân chỉ cảm thấy, lúc này cả người mệt mỏi, hồ nước trông rất bình lặng lại có áp suất nước rất mạnh, anh ta cảm thấy cơ thể sắp bị đè bẹp.
Ở sâu trong hồ nước, còn có một lực hút rất mạnh, giống như muốn hút bọn họ vào sâu bên trong.
Mã Tuân bỗng sợ hãi, anh ta rất rõ, nếu không có Dương Chấn kéo anh ta kịp thời, vừa rồi anh ta trong tâm trạng vui vẻ, sẽ không phát hiện nguy hiểm, chắc chắn sẽ trực tiếp chìm vào trong nước, cho tới khi chết đuối.
Dương Chấn kích động kéo Mã Tuân lại chính vì anh bỗng phát hiện những điều này.
Vừa rồi Dương Chấn thậm chí đã quên mình ở trong hồ nước, anh dường như đã nhìn thấy Cửu Châu, vậy nên tăng tốc độ bước vào.
Khi anh đang rất kích động, khí huyết trong cơ thể đột nhiên sôi sục, rất bạo động, như vậy mới kéo Dương Chấn về lại hiện thực, anh lập tức tỉnh táo.
Sau khi Dương Chấn tỉnh táo thì nhìn thấy Mã Tuân sắp hoàn toàn chìm trong nước, ý thức được tính nguy hiểm của sự việc, anh vô thức kéo lấy Mã Tuân.
“Sư phụ, ngài sao vậy? Sao hai người không đi nữa?”
Thấy Dương Chấn và Mã Tuân dừng lại, Hà Thanh Long và Ngô Hùng Bá dẫn đường ở đằng trước cũng lập tức dừng lại hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!