Dương Chấn cạn lời, anh cũng không ngờ Mã Tuân lại coi anh là Lang Vương.
“Cậu bình tĩnh đi, tôi là Dương Chấn, những người bị giết vừa rồi có vấn đề, không phải tôi có vấn đề, cậu nhìn kỹ đi!”
Dương Chấn tránh né một kích cường thế của Mã Tuân, lớn giọng giải thích.
Nhưng lúc này Mã Tuân đâu có tin những lời này, trước đó khi Dương Chấn ra tay giết Tần Nhã, anh ta đã nảy sinh nghi ngờ về Dương Chấn.
Sau khi Dương Chấn giết cả Tiếu Tiếu, còn có vẻ mặt không sao hết đó, Mã Tuân lập tức khẳng định Dương Chấn trước mắt không phải là người anh em tốt Dương Chấn của anh ta.
Lúc này, Mã Tuân bạo phát toàn lực, liều mạng tấn công Dương Chấn.
Mặt đất bị linh lực mà anh ta bạo phát đánh cho không ngừng xảy ra chấn động, trường kiếm trong tay cũng để lại vô số khe nứt trên mặt đất.
Ngay cả hồ nước ở một bên cũng xuất hiện gợn sóng.
Nhưng Dương Chấn chỉ tránh né, không có phản công Mã Tuân.
Dương Chấn rất rõ tại sao Mã Tuân lại có trạng thái như này, chính vì quá trọng tình cảm, sau khi anh giết Tần Nhã và Tiếu Tiếu, Mã Tuân lập tức cho rằng anh không phải Dương Chấn thật.
Mã Tuân rất nhanh cũng đã phát hiện Dương Chấn mãi không ra tay, anh ta nghiến răng, tức giận nói: “Tại.... tại sao anh không động thủ? Tới đi, động thủ đi, anh đã giết người nhà của anh Chấn của tôi, hôm nay tôi không chết không thôi với anh.”
Theo Mã Tuân thấy, người có thể làm tới mức tự tay giết chết vợ con thì chắc chắn không thể là Dương Chấn.
Lúc này anh ta rất lo cho hoàn cảnh của Dương Chấn, nhưng trước khi chưa tìm được Dương Chấn thật, anh ta chỉ muốn báo thù cho Dương Chấn, giết Dương Chấn giả mà anh ta nhận định.
Điều mà Mã Tuân không biết, Dương Chấn bị anh ta cho rằng là đồ giả mạo ở trước mắt anh ta lúc này lại là Dương Chấn thật.
Dương Chấn nhíu mày, giải thích lần nữa với Mã Tuân: “Do tôi thật sự là Dương Chấn, sao tôi có thể ra tay với cậu chứ.
Nhưng Mã Tuân vẫn không tin, anh ta tiếp tục bạo phát công kích.
Dương Chấn bất lực, nhìn trường kiếm vung điên cuồng trong tay Mã Tuân, tu vi của anh ta cũng đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, Dương Chấn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Sau đó, Dương Chấn lập tức nhắc nhở Mã Tuân lần nữa: “Cậu nghĩ kỹ lại xem, nếu tôi là giả, tu vi lúc này của cậu có thể bạo phát tới mức độ chỉ thấp tôi một tiểu cảnh giới sao? Còn cả thanh linh kiếm trong tay cậu, nếu không có kiếm Thiên Tử trong tay tôi ở xung quanh, nó làm sao có thể bạo phát kiếm uy khủng khiếp như vậy?”
Sau đó, Dương Chấn nhấc tay khua một cái, một đạo linh khí lập tức bắn ra, chưa đợi Mã Tuân tránh ra, nó đã chui thẳng vào mi tâm của Mã Tuân.
Cả người Mã Tuân bỗng rung lên, anh ta bị dọa tái mặt, tưởng mình bị Dương Chấn đánh lén.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!