Không ai biết là thảo dược quý giá trong mắt của bọn họ, hiện nay vẫn còn ở trong tiệm dược liệu của Mã Thế Long.
Cũng không ai ngờ, người cướp dược liệu của Mã Thế Long và người giết chết nhị trưởng lão của phủ thành chủ thành Huyền Vũ là cùng một người, chính là Dương Chấn mà bọn họ muốn tìm.
Điều quan trọng nhất là những tông chủ ở đây và Cao Chính Xương, bọn họ tuyệt đối không ngờ, thảo dược mà bọn họ luôn muốn có được, trên thực tế đã mất đi dược tính từ lâu.
Hiện nay dược liệu đó cũng chỉ được cái mã, nhìn bề ngoài thì rất tốt, linh khí cũng rất nồng đậm, nhưng bên trong sớm đã thối rữa biến chất, căn bản không thể đạt được hiệu quả mà bọn họ muốn.
Nếu thật sự luyện chế thảo dược đó thành đan dược, cũng chỉ có thể là đan dược sẽ lấy mạng của bọn họ.
Vậy nên Dương Chấn thà lấy những dược liệu bình thường kia, cũng không muốn lấy bảo vật trấn tiệm ở trong mắt người khác.
Sau đó, các tông chủ khác dưới sự dẫn dắt của Cao Chính Xương, trực tiếp đi tới thành Chu Tước.
Mã Thế Long đã chạy về tiệm dược liệu.
Suốt đoạn đường, trong lòng Mã Thế Long luôn thầm cầu nguyện: “Chuyện này nhất định không phải là thật, tên khốn cướp dược liệu, nhất định là cướp dược liệu khác, tuyệt đối không phải là cây thảo dược mà mình tận tâm chăm sóc, cả trung giới cổ võ cũng không có mấy ai biết nó...
Rõ ràng, Mã Thế Long không thể chấp nhận sự thật này, ông ta căn bản không muốn tin chuyện này là thật.
Sau khi Mã Thế Long về tới tiệm dược liệu, nhìn thấy thi thể dưới đất, ông ta cực kỳ tức giận, dám giết người của ông ta ở địa bàn của ông ta, đây rõ ràng là đang khiêu khích ông ta.
Mã Thế Long thầm thề rằng, nhất định sẽ tự tay giết chết người cướp mất dược liệu.
Sau khi ánh mắt của Mã Thế Long chú ý tới vị trí tâm trung trong tiệm dược liệu, dược liệu được coi là bảo vật trấn tiệm ở trong tủ trưng bày vẫn còn, ông ta bỗng thở phào.
“Tủ kính trưng bày của dược liệu này cũng bị đập vỡ rồi, kết quả cũng không lấy nó đi, rõ ràng là một kẻ không biết nhìn hàng, chắc tên đó cũng chỉ muốn đối phó mình mà thôi”
“Nếu là vậy, tên đó chắc chắn sẽ không biết giá trị của dược liệu ở hậu viện, chắc chắn sẽ không cướp dược liệu đó.
“Dù sao, thảo dược trồng ở hậu viện, người bình thường không biết xử lý, lấy về cũng vô dụng”
Mã Thế Long lau mồ hôi trên mặt, không ngừng tự trấn an bản thân.
Cho dù đã nhìn thấy cửa ngầm nổi tới hậu viện đã bị phá hủy, Mã Thế Long vẫn tin rằng, cây thảo dược mà ông ta để ý nhất vẫn còn.
Ông chủ của tiệm dược liệu thấy Mã Thế Long trở về, ông ta cũng đã trốn ở một bên rất lâu, lúc này mới lấy hết can đảm bước ra.
Trước lúc Mã Thế Long trở về, ông ta đã vô số lần nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không có gan làm vậy, bởi vì ông ta biết rất rõ, với chút bản lĩnh này của ông ta, cho dù chạy tới chân trời góc bể cũng sẽ bị Mã Thế Long tìm được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!