Ông chủ của tiệm dược liệu bị dọa tới mức bật khóc, nhưng ông ta không dám nói một câu phản kháng.
Sau khi Mã Thế Long để lại lời đe dọa thì rời khỏi tiệm dược liệu, cây thảo dược quý giá đó đã bị Dương Chấn cướp mất, ông ta đâu còn tâm trạng tiếp tục ở lại đây nữa.
Sau đó, Mã Thế Long lập tức đi tới tiệm dược liệu tìm đám người Cao Chính Xương.
Lúc này, Mã Thế Long chỉ muốn thông qua Cao Chính Xương, nhờ các tông môn của cả thành Huyền Vũ giúp ông ta tìm kiếm tung tích của Dương Chấn.
Nếu có thể tìm được tung tích của Dương Chấn thì còn cơ hội tìm được cây thảo dược đó.
Bởi vì cây thảo dược đó là cây sống, muốn luyện chế sau đó dùng để gia tăng tu vi, buộc phải tìm một chỗ phơi khô cây thảo dược đó, ít nhất cũng phải luyện chế trong cả một tháng mới có thể phát huy được hiệu quả tốt nhất.
Vậy nên tìm được Dương Chấn sớm một ngày thì có thể đoạt lại thảo dược của ông ta sớm ngày đó.
Chỉ dựa vào lực lượng của Vạn Long Tông, rõ ràng rất lãng phí thời gian, vậy nên ông ta buộc phải chĩa mọi mũi giáo về phía Dương Chấn.
Lúc này, Cao Chính Xương đã dẫn theo đám tông chủ của thành Huyền Vũ tới thành Chu Tước.
Các thế lực tông môn của thành Chu Tước sau khi nhận được tin tức, cũng lập tức chạy tới phủ thành chủ của thành Chu Tước, bọn họ lo Cao Chính Xương động thủ với thành Chu Tước.
Dù sao, trong tình huống bình thường, thành chủ của thành này không được phép ngang nhiên đi tới thành kia.
Huống hồ, thành Chu Tước này bao nhiêu năm nay đều không qua lại với ba thành còn lại.
Bạch Ngữ Tô – thành chủ của thành Chu Tước sau khi nhận được tin tức cũng dẫn theo các cường giả trưởng lão của phủ thành chủ đi tới trước cổng thành ngăn cản Cao Chính Xương.
Không lâu sau, hai bên đã gặp nhau.
Sau khi Cao Chính Xương nhìn thấy Bạch Ngữ Tô, lập tức cười ha ha nói: “Bạch thành chủ lâu rồi không gặp, cô hình như lại xinh đẹp hơn trước rồi, thảo nào cô lại là nữ thần trong mộng của tất cả đàn ông của trung giới cổ võ chúng ta...
Không đợi Cao Chính Xương nói hết câu, ánh mắt của Bạch Ngữ Tô bỗng lạnh đi, cô ta không thèm nề mặt mà lạnh lùng nói: “Vô sỉ!”
Nụ cười trên mặt Cao Chính Xương bỗng trở nên u ám.
Vẻ mặt của Bạch Ngữ Tô càng thêm lạnh lùng, có điều do trên mặt còn đeo khăn che mặt màu trắng, căn bản không ai có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cô ta lúc này.
Tương tự, ở trong lòng của Cao Chính Xương và các tông chủ khác cũng âm thầm tưởng tượng dung nhan thật sự của Bạch Ngữ Tô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!