Ngay lập tức, khí tức trên người Dương Chấn cũng nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
Dương Chấn cũng vận chuyển Chiến Thần Quyết tới cực hạn, phàm là công pháp và bí thuật gì có thể vận chuyển, Dương Chấn đã thi triển hết.
Dương Chấn rất rõ, nếu không bạo phát hoàn toàn, căn bản không thể sống rời khỏi đây, ngay cả chạy cũng rất khó.
Vậy nên Dương Chấn cho rằng có thể giải quyết người nào hay người nấy, ít nhất anh đã cố gắng, nếu không trực tiếp bị giết chết, bản thân còn chưa bạo phát toàn lực, như thế mà chết cũng sẽ hối hận.
Tất cả mọi người vào lúc này đều cảm nhận được thực lực của Dương Chấn đang nhanh chóng tăng lên, niềm vui vừa lộ trên mặt bọn họ lập tức cũng khôi phục vẻ nghiêm trọng.
Trước đó bọn họ đã cảm nhận được thực lực của Dương Chấn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ dám hống hách với Dương Chấn cũng là do dựa vào bên phía bọn họ đông người và viên thuốc an thần mà Cao Chính Xương cho bọn họ.
Nhưng bây giờ, bọn họ phát hiện trong mắt Cao Chính Xương cũng đã hiện một chút sợ hãi đối với Dương Chấn, như vậy kêu bọn họ làm sao mà bình tĩnh được.
Vào lúc này, Cao Chính Xương hét to: “Nhất định phải giết cậu ta, tuyệt đối không thể để cậu ta chạy thoát, nếu không để đệ tử của ma tu biết chuyện này, sợ rằng cả thành Huyền Vũ chúng ta thật sự sẽ bị tiêu diệt!”
Lần này ngay cả Mã Thế Long cũng do dự, ông ta không tiếp tục ngăn cản mọi người giết Dương Chấn nữa.
Sau một lúc trầm tư, Mã Thế Long vô cùng kiên trì mà hét lên một lần nữa với Dương Chấn: "Oắt con, cậu cũng nhìn ra rồi, nơi này đã không còn ai bằng lòng để cậu sống, tuy tôi không thể ngăn bọn họ giết cậu nhưng tôi bảo đảm, chắc chắn có thể cho cậu được toàn thây. Nhưng điều kiện là cậu nói cho tôi biết, cây
thảo dược đó rốt cuộc bị cậu giấu ở đâu?”
Dương Chấn của lúc này gần như sắp mất đi lý trí, vì để thực lực của bản thân có thể hoàn toàn phát huy tới trạng thái đỉnh phong nhất, Dương Chấn không sử dụng Trấn Ma Kinh để áp chế chính mình.
Vậy nên, Dương Chấn căn bản không nghe lọt lời của Mã Thế Long.
Trong mắt và khắp người Dương Chấn đều là sát khí lạnh lẽo, giống như một vị sát thần.
Cao Chính Xương không vui liếc nhìn Mã Thế Long, hừ lạnh nói: “Mã tông chủ, giờ đã là lúc nào rồi, ông còn nhớ nhung cây thảo dược đó của ông, ông nên nghĩ cho mọi người, nếu không mau chóng giải quyết đại ma đầu này, cả thành Huyền Vũ chúng ta đều sẽ gặp rắc rối. Ông cũng nhanh chóng bạo phát toàn lực đi giết tên khốn này đi, đừng để mọi người thất vọng về ông nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!