Nhị Trụ vừa dứt lời thì xoay người muốn đi triệu tập mọi người của Thần Dược Cốc.
Lưu Ngữ Yên lập tức khẩn trương, vội vàng chạy qua, giang hai tay chặn đường đi của Nhị Trụ.
Nhị Trụ nhíu mày, nói: “Ngữ Yên, cô muốn ngốc tới bao giờ? Cô bị tên lừa đảo này lừa mà cô còn muốn bảo vệ anh ta? Cô đúng là hồ đồ!”
“Cô mau tránh ra, để tôi đi triệu tập mọi người của Thần Dược Cốc, mọi người nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo này”
“Tôi nói mà, sao tên này trông lạ mặt như thế, thì ra anh ta căn bản không phải người của Thần Dược Cốc chúng ta, Thần Dược Cốc có quy định rõ ràng, không cho phép giấu riêng người tới từ bên ngoài!”
“Trừ những quý nhân thu mua dược liệu của chúng ta, những người khác ở bên ngoài đều là người xấu, chúng ta nhất định phải cẩn thận!”
Dương Chấn ở một bên nghe thấy lời này thì cạn lời, rõ ràng những người thu mua dược liệu đó mới là ác ma thật sự, khiến người của Thần Dược Cốc mất đi tự do, còn làm nô lệ cho bọn họ.
Nhưng Nhị Trụ này lại coi những ác ma thật sự đó là quý nhân.
Lưu Ngữ Yên liều mạng lắc đầu: “Nhị Trụ, có vài chuyện không phải như anh nghĩ đâu, Lưu Ngữ Yên tôi chưa từng cầu xin anh, hôm nay tôi cầu xin anh một lần, đừng nói cho người khác, giúp tôi giữ bí mật này.
“Chỉ cần anh giữ bí mật, đợi sau khi anh Chấn rời đi, tôi sẽ lên núi săn bắt bắt ca mỗi ngày, dùng đồ ăn đền bù cho anh!”
“Anh cho tôi thêm một chút thời gian, nhất định tôi sẽ đưa anh Chấn đi!”
Nhị Trụ nhìn dáng vẻ này của Lưu Ngữ Yên, trong lòng anh ta rất khó chịu nhưng anh ta không muốn Dương Chấn sống.
Cuối cùng, nể mặt của Lưu Ngữ Yên, Nhị Trụ cắn răng, nói: “Được! Tôi hứa với cô nhưng tôi cũng có một yêu cầu, cô phải hứa với tôi, nếu không tôi lập tức đi gọi người của Thần Dược Cốc tới đây!”
Lưu Ngữ Yên không thèm nghĩ ngợi, lập tức gật đầu đồng ý, nói: “Được! Tôi hứa với anh, anh có yêu cầu gì anh cứ nói!”
Nhị Trụ quả quyết nói: “Kêu tên lừa đảo này lập tức rời đi ngay bây giờ, tôi không cho phép anh ta ở trong nhà cô thêm một giây.
Lưu Ngữ Yên lập tức nhíu mày, không vui nói: “Nhị Trụ, anh quá đáng rồi đấy, anh như vậy không phải đang ép Dương Chấn đi chết hay sao? Ban đêm trong Thần Dược Cốc nguy hiểm thế nào, lẽ nào anh không biết?”
“Một người ở bên ngoài Thần Dược Cốc như anh Chấn, ban đêm mà đi ra ngoài, sao đó thể có cơ hội sống chứ? Hơn nữa vết thương của anh Chấn còn chưa khỏi, cầu xin anh cho tôi thêm một chút thời gian có được không?”
Nếu là nơi bình thường, Lưu Ngữ Yên đương nhiên sẽ không lo lắng, nhưng hiện nay đi ra từ đây, có gì khác đi chết, Lưu Ngữ Yên đương nhiên sẽ không chịu.
Lúc này Nhị Trụ cũng do dự, tuy tên này có hơi cố chấp nhưng cũng không phải không có đầu óc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Nhị Trụ nói: “Nhưng tôi không yên tâm khi tên lừa đảo này ở đây, hay là trói anh ta lại, đêm nay tôi không về nữa, ở đây canh anh ta, đợi ngày mai trời vừa sáng thì kêu anh ta lập tức cút đi!”