Lúc Dương Chấn nhìn thấy bóng người kia, nhíu chặt mày, trong lòng đột nhiên nổi lên sát khí.
Lúc này đã là nửa đêm, toàn bộ Thần Dược Cốc, ngoại trừ dã thú hoạt động về đêm, không có một bóng người, kết quả, trước cửa nhà Lưu Ngữ Yên xuất hiện một bóng người.
Nửa đêm nửa hôm, chắc chắn là người có ý đồ xấu với chị em Lưu Ngữ Yên.
Nhưng, lúc Dương Chấn định ra tay, anh đột nhiên cảm thấy không đúng, anh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ, vô cùng quen thuộc.
Quả nhiên, người này chính là Lưu Ngữ Yên.
Lưu Ngữ Yên cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Dương Chấn dọa sợ, nhưng sau khi cô ta bị Dương Chấn va phải, theo bản năng hét lên, lập tức bị Dương Chấn che miệng lại.
Dương Chấn vốn dĩ lo lắng, tiếng hét của người này sẽ làm cho Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng đang ngủ trong phòng tỉnh giấc, kết quả người này lại là Lưu Ngữ
Yên.
“Ngữ Yên, là tôi, Dương Chấn!”
Dương Chấn cảm thấy Lưu Ngữ Yên bị dọa, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, anh vội vàng giải thích, đồng thời buông tay ra.
Dương Chấn quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lưu Ngữ Yên nghe thấy giọng nói của Dương Chấn, lập tức cảm thấy yên tâm, nhưng tim vẫn đang đập thình thịch.
Lưu Ngữ Yên vẫn còn chút sợ hãi, run rẩy nói: “Anh Chấn, anh...anh làm em sợ chết khiếp, muộn thế này rồi anh còn đi đâu? Em cứ nghĩ anh nhân lúc bọn em
ngủ mà rời khỏi đây rồi!”
Dương Chấn cười khổ, mặc dù anh đã tìm được chỗ ở, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích với Lưu Ngữ Yên như thế nào.
“Tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi, ban ngày có nhiều người quá, nên tranh thủ ban đêm không có người đi dạo một chút...
Dương Chấn vừa dẫn Lưu Ngữ Yên về phòng, vừa tìm một cái cớ.
Lưu Ngữ Yên nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng Lưu Ngữ Yên đột nhiên cảm thấy, lúc nãy khi chạm vào tay Dương Chấn, có chút dính dính, cô ta lập tức dừng lại.
Cùng lúc đó, Lưu Ngữ Yên theo bản năng quay đầu nhìn Dương Chấn, nhờ vào ánh trăng, rất nhanh Lưu Ngữ Yên đã phát hiện ra, trên quần áo của Dương Chấn
toàn là máu khô.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Ngữ Yên sợ đến mức lùi về sau, đầu óc trống rỗng.
Lúc cứu Dương Chấn cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nhưng cô ta không ngờ, Dương Chấn ra ngoài đi dạo, vậy mà cả người toàn là máu.
Sau khi hoàn hồn lại, Lưu Ngữ Yên vội vàng đi lên, quan tâm hỏi Dương Chấn: “Dương Chấn, anh bị thương hả? Bị thương ở đâu? Mau vào phòng em bôi thuốc cho anh, rốt cuộc anh đã làm gì mà.”
Thấy Lưu Ngữ Yên quan tâm mình như vậy, Dương Chấn cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng anh vẫn giải thích: “Không phải là máu của tôi....
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!