Lưu Vũ Hàng đột nhiên ý thức được, mặc dù mỗi ngày cậu bé đều luyện tập theo cách mà Dương Chấn đã truyền thụ cho cậu bé, nhưng mỗi ngày chỉ biết luyện tập, cậu bé không hề chú ý đến sự thay đổi của bản thân.
Lúc này, thấy mình đánh cho Nhị Trụ phải lùi lại mấy mét, Lưu Vũ Hàng vừa kinh ngạc vừa kích động.
Phải biết là Nhị Trụ là người khỏe nhất trong Thần Dược Cốc, cho dù lúc nãy Nhị Trụ không chú ý, cũng không ngăn cản nên mới bị đánh lùi về sau, nhưng dù sao đây cũng là điều mà lúc trước Lưu Vũ Hàng không thể làm được.
Thấy Nhị Trụ không sao, Lưu Vũ Hàng mới cảm thấy yên tâm, cậu bé kích động nói với Nhị Trụ: “Em bảo anh Chấn dạy em mấy chiêu, không ngờ thật sự trở nên mạnh hơn...
Nhị Trụ cũng không ngờ Dương Chấn lại lợi hại như vậy, không chỉ có thực lực vô cùng đáng sợ, còn có thể giúp Lưu Vũ Hàng trở nên mạnh hơn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nhị Trụ đột nhiên cũng muốn nhờ Dương Chấn dạy anh ta mấy chiêu, nhưng vừa nghĩ đến bây giờ tên này đang ở trong nhà nữ thần mà anh ra yêu mến, điều này khiến cơn giận của anh ta với Dương Chấn lại tăng lên.
Nên, Nhị Trụ tức giận nhìn Dương Chấn, ngắt lời Lưu Vũ Hàng: “Tên khốn này không phải là người tốt, sau này em ít theo anh ta thôi, mặc dù em đã trở nên lợi hại hơn, nhưng như vậy sau này chỉ khiến em gặp thêm nhiều rắc rối mà thôi, khiến chị em lo lắng...”
Nghe thấy Nhị Trụ nói như vậy, Lưu Vũ Hàng đột nhiên cảm thấy không vui.
Bởi vì đánh Nhị Trụ phải lùi về sau, trong lòng Lưu Vũ Hàng có chút tự trách, nhưng lúc này, trong lòng cậu bé chỉ có sự tức giận, bởi vì sở dĩ cậu bé nhờ Dương Chấn dạy võ cho mình là muốn bảo vệ Lưu Ngữ Yên, chứ không phải ức hiếp người khác hoặc đi ra ngoài gây chuyện.
Sự hiểu nhầm của Nhị Trụ với Lưu Vũ Hàng và sự thù địch với Dương Chấn khiến cậu bé cảm thấy vô cùng tức giận.
“Nhị Trụ, anh nói linh tinh cái gì thế? Không cho phép anh nhục mạ anh Chấn, còn nữa, anh không biết gì thì đừng nói linh tinh, mau về nhà đi, ở đây không có việc của anh!”
Lưu Vũ Hàng ra lệnh đuổi khách.
Vốn dĩ thấy Nhị Trụ cũng là người tốt, Lưu Vũ Hàng cũng không ngại để anh ta đến xem võ công mà Dương Chấn đã truyền thụ cho cậu, nhưng lúc này, cậu chỉ muốn Nhị Trụ nhanh chóng rời đi.
Nhị Trụ cũng vô cùng xấu hổ, vội vàng giải thích, nói mình chỉ nói Dương Chấn, Dương Chấn chắc chắn là người xấu, không hề nói Lưu Vũ Hàng.
Lúc này, Lưu Vũ Hàng sao có thể nghe lọt tai chứ, đẩy Nhị Trụ, đuổi anh ta về, còn cảnh cáo Nhị Trụ, nếu như dám để lộ thông tin về Dương Chấn, nhất định sẽ không tha cho Nhị Trụ.
Lúc này, Nhị Trụ cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể rời khỏi nhà Lưu Ngữ Yên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!