Mặc dù Nhị Trụ rất khỏe, nhưng hai tay không thể đánh lại bốn tay.
Hơn nữa, trước mặt là mười mấy thanh niên khỏe mạnh, bọn họ sinh ra để trồng dược liệu, đi vào rừng hái dược liệu từ nhỏ, mặc dù không khỏe bằng Nhị Trụ, nhưng cũng khỏe hơn rất nhiều những người bình thường.
Hơn nữa, đám tiểu tử này ra tay rất mạnh.
Bọn chúng ỷ có Trương Tiểu Cường chống lưng, gần như không quan tâm đến mạng sống của Nhị Trụ, dùng gậy, đá đánh Nhị Trụ một cách vô cùng tàn nhẫn.
Lưu Ngữ Yên nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hét lên một tiếng căm phẫn, như xé gan xe ruột, cô ta liều mạnh muốn chạy đến giúp đỡ, nhưng lại bị hai tên thanh niên giữ chặt lấy cánh tay, khống chế, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhị Trụ bị đánh.
Lưu Vũ Hàng nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng lo lắng, nhưng cậu bé không lựa chọn rút lui, trong lúc những tên kia bắt đầu tấn công Nhị Trụ, cậu bé là người đầu tên xông ra, đấm đá Trương Tiểu Cường, nhưng không làm gì được vì Trương Tiểu Cường có quá nhiều thuộc hạ.
Rất nhanh Nhị Trụ đã ngã xuống, trên người toàn là vết thương, trán chảy máu ròng ròng, nhuộm đỏ cả người.
Nhưng chưa có lệnh của Trương Tiểu Cường, những gã thanh niên kia không hề có ý định dừng lại, tiếp tục đánh Nhị Trụ.
Nhị Trụ liều mạng vung nắm đấm, anh ta không có cơ hội để đứng dậy, những bàn chân liên tục đạp vào người anh ta, gậy cũng liên tục đánh vào người anh ta, nếu không đủ khỏe mạnh, có lẽ đã bị những tên này đánh chết rồi.
“Đám súc sinh này, mau cút đi... nếu như bọn mày dám bắt nạt Ngữ Yên, tao nhất định sẽ giết chết chúng mày, Trương Tiểu Cường...tao nhất định sẽ giết chết mày....
Nhị Trụ gầm lên như một con thú dữ, nhưng do đối phương có quá nhiều người, cố gắng thế nào cũng không thể đứng lên được.
Lúc này Lưu Ngữ Yên đã cảm thấy tuyệt vọng, người cô ta lo lắng nhất chính là Lưu Vũ Hàng, nếu như không phải vì Lưu Vũ Hàng, cho dù có chết cô ta cũng không sợ.
“Trương Tiểu Cường, tôi cầu xin anh, đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa sẽ chết người đó, xin anh hãy tha cho chúng tôi đi mà...
Lúc đầu, Lưu Ngữ Yên mắng Trương Tiểu Cường, nhưng bây giờ thấy Nhị Trụ sắp bị đánh chết, Lưu Vũ Hàng cũng sắp không chống đỡ được nữa, cô ta chỉ có thể cố gắng cầu xin, muốn đánh thức một chút nhân tính trong con người Trương Tiểu Cường.
Nhưng Trương Tiểu Cường làm gì có nhân tính, anh ta cười khẩy nói: “Tiện nhân, im miệng lại, bây giờ mới biết cầu xin, muộn rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!