Tuy nhiên, Trương Tiểu Cường căn bản không thèm đếm xỉa tới Lưu Ngữ Yên, mà lại đi tới trước mặt Lưu Vũ Hàng, túm tóc của Lưu Vũ Hàng, rồi tát vài cái.
Đối với Lưu Vũ Hàng dám ở trước mặt mọi người đánh vỡ đầu của anh ta, Trương Tiểu Cường hận không thể lập tức giết chết.
Sau khi đánh Lưu Vũ Hàng tới mức sưng tím mặt mày, gương mặt biến dạng, lúc này Trương Tiểu Cường mới hài lòng dừng tay.
Sau đó, Trương Tiểu Cường nhìn sang Lưu Ngữ Yên với vẻ mặt trêu ngươi, nói: “Bởi vì giọng của cô quá bé, tôi không nghe thấy! Nói to lên, để tất cả mọi người đều biết cô đã làm chuyện kinh tởm gì, nếu giọng còn bé như này, tôi sẽ giết chết bọn họ!”
Dưới sự dồn ép hết lần này tới lần khác của Trương Tiểu Cường, Lưu Ngữ Yên không thể không lần nữa hét to: “Tôi đã giấu đàn ông ở trong nhà!”
Sau đó, Lưu Ngữ Yên dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm Trương Tiểu Cường, chất vấn: “Bây giờ được rồi chứ? Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”
Trương Tiểu Cường cười lạnh nói: “Đương nhiên chưa hài lòng, giọng nói vẫn quá bé!”
Lưu Ngữ Yên tức tới ê răng, phun ra một ngụm máu.
Sau khi Trương Tiểu Cường dứt lời lại đánh Lưu Vũ Hàng một trận.
Lưu Ngữ Yên cực kỳ tuyệt vọng, cô ta tiếp tục gào to, liên tục hét lên mấy chục lần rằng cô ta đã giấu đàn ông ở trong nhà.
Lúc này, Lưu Ngữ Yên cảm thấy cô ta không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Nếu không phải vì muốn bảo vệ tính mạng của Lưu Vũ Hàng, Lưu Ngữ Yên sớm đã chọn cách cắn lưỡi tử vẫn rồi.
Nhưng hiện nay, cô ta vẫn không thể bỏ lại Lưu Vũ Hàng được.
Tuy đều là vì Dương Chấn mới tạo thành cục diện như hiện nay.
Nhưng trong lòng Lưu Ngữ Yên lại không vì vậy mà hận Dương Chấn, nếu chuyện tương tự xảy ra lần nữa, Lưu Ngữ Yên vẫn sẽ chọn cứu người trước.
Lúc này, bên tai Lưu Ngữ Yên tràn ngập tiếng chỉ trích, tiếng chửi rủa của tất cả dược nông trong Thần Dược Cốc đối với cô ta...
Lúc này Trương Tiểu Cường mới gật đầu hài lòng, cười nói: “Như vậy còn tạm!”
Sau đó, Trương Tiểu Cường đi tới trước mặt Lưu Ngữ Yên, túm lấy tóc của Lưu Ngữ Yên, anh ta giống như tên biến thái, bất thình lình tát mấy cái vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đó của Lưu Ngữ Yên, suýt nữa tát Lưu Ngữ Yên tới mức ngất đi.
Cuối cùng, Trương Tiểu Cường giật tóc của Lưu Ngữ Yên, cười đầy tà ác: "Tiện nhân chết tiệt, bây giờ tôi cho cô hai con đường, con đường thứ nhất là làm người phụ nữ của tôi, tôi tha cho bọn họ một mạng, để bọn họ sau này tự sinh tự diệt ở trong Thần Dược Cốc.
“Con đường thứ hai là bây giờ tôi giết những người này, sau đó nhốt cô ở trong chuồng chó, cô làm đồ chơi của tôi!”
Nghe thấy lời nói vô sỉ này của Trương Tiểu Cường, Lưu Ngữ Yên bỗng ngây dại, vốn cô ta ngây thơ cho rằng, chỉ cần sau khi cô ta chính miệng thừa nhận cô ta từng giấu đàn ông ở trong nhà, nhiều nhất thì cô ta, Lưu Vũ Hàng và gia đình Nhị Trụ chỉ bị trừng phạt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!