Mặc dù tu vi hiện tại của Dương Chấn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng những người ở Thần Dược Cốc vẫn không phải là đối thủ của anh.
Trong mắt Dương Chấn, những dược nông này chỉ là một đám kiến hôi thôi. Mặc dù bọn họ có vũ khí trong tay và trông như hung thần ác sát, nhưng như vậy
thì sao chứ?
Rõ ràng vẫn chưa đủ để dọa được Dương Chấn.
Hơn nữa, Dương Chấn chắc chắn không thể bỏ lại Lưu Ngữ Yên ở đây một mình. Cho dù Dương Chấn không phải là đối thủ của những người này thì anh cũng sẽ không bỏ rơi Lưu Ngữ Yên.
Huống chi, Dương Chấn căn bản không sợ những người này, sao có thể lựa chọn rời đi?
Dương Chấn còn chưa kịp nói gì, Lưu Vũ Hàng đã lập tức nói: "Chị! Nếu muốn đi thì chúng ta cùng đi, em sẽ không bỏ chị đâu!"
Lúc này, ba vị lão gia vội vàng giơ tay ra, muốn ngăn cản đám người: "Dừng lại cho tôi, đừng kích động, đừng làm gì cả. ."
Tuy Lưu Ngữ Yên quả thực giấu đàn ông trong nhà, nhưng ba vị lão gia vẫn hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình. Bọn họ cũng thấy được Dương Chấn không hề đơn giản, bọn họ biết rõ một khi ra tay thì rất có thể sẽ dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương.
Nhưng những kẻ vô nhân tính ở Thần Dược Cốc này từ lâu đã là tay sai của Trương Hoành, sao có thể nghe theo lời của ba vị lão gia?
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Dương Chấn đã nhìn chằm chằm vào đám người đang lao về phía mình. Anh nhắc nhở Lưu Vũ Hàng: "Tiểu Hàng, bảo vệ chị gái
em!"
Vừa nói xong, Dương Chấn trực tiếp xông ra ngoài, mục tiêu của anh rất rõ ràng, chính là Trương Hoành kiêu ngạo.
Bởi vì Dương Chấn không muốn giết người bừa bãi nên trước đó cũng chỉ dạy cho Trương Hoành một bài học và đá ông ta ra ngoài. Nhưng anh không ngờ rằng lòng tốt của mình vẫn không thể khiến đối phương thu liễm được.
Khi Trương Hoành nhìn thấy Dương Chấn lao về phía mình, ông ta lập tức tim đập loạn xạ. Rõ ràng là cú đá trước đó của Dương Chấn đã để lại bóng ma sâu thẳm trong lòng ông ta, Trương Hoành theo bản năng muốn bỏ chạy.
"Chặn cậu ta lại cho tôi, chặn cậu ta lại. . ."
Trương Hoành hoảng sợ hét lớn.
Xung quanh có rất nhiều dược nông nên Dương Chấn không còn cách nào khác đành phải giảm tốc độ lại. Anh nhanh chóng vẫy tay để chặn đòn tấn công bằng vũ khí của những dược nông xung quanh.
Mà mỗi lần Dương Chấn ra tay đều có một dược nông ngã xuống đất. Mặc dù không bị giết trực tiếp nhưng cũng hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh tượng cường thế này, không ít dược nông đều vô cùng kinh ngạc. Những dược nông không bị Dương Chấn đánh ngã lập tức lui về phía sau, không dám ngăn cản nữa.
Mặc dù bọn họ muốn nịnh bợ Trương Hoành, nhưng bọn họ biết rõ, nếu đối mặt với Dương Chấn, bọn họ có thể sẽ mất mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!