Một lần nữa tới miếu sơn thần quen thuộc này, Dương Chấn chỉ cảm thấy sảng khoái.
Đồng thời, còn có một loại cảm giác quen thuộc cũng xuất hiện, đó là cảm giác quỷ dị khi lần đầu tiên Dương Chấn tới miếu sơn thần.
Trong tối dường như có một đôi mắt sắc bén đang nhìn anh.
Nhưng xung quanh nơi này chỉ có vách đá cao vạn trượng, căn bản không có chỗ cho người khác ẩn thân, mà loại cảm giác đó lại rất rõ ràng.
Hơn nữa, sau khi Dương Chấn ở càng lâu trong miếu sơn thần này, loại cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt.
Lần đầu tiên Dương Chấn gặp phải chuyện quỷ dị như vậy, dù sao trước kia cho dù có người ở trong tối quan sát, cũng quả thật có sự tồn tại của con người.
Nhưng ở đây lại khác, ngoại trừ anh ra, căn bản không có con người.
Hơn nữa trầm hương trên để cắm nến, cũng vẫn quỷ dị như trước, lần nào khi Dương Chấn quay lại, mức độ cháy của nó cũng khác nhau.
Cho dù bình thường Dương Chấn ở trong miếu quan sát, trầm hương cũng cháy bình thường.
Nhưng Dương Chấn sớm đã quen với những chuyện ly kỳ này, anh cũng không để tâm nữa, trực tiếp ngồi trên giường đá lạnh lẽo đó, tiếp tục thử tu luyện.
Quả nhiên, lần này linh khí xung quanh vậy mà bị điều động thành công.
Trong lòng Dương Chấn rất kích động, nước mắt sắp rơi ra, anh đợi ngày này thật sự đã quá lâu rồi.
Không một phút giây nào anh không mong tìm lại được loại cảm giác quen thuộc này.
Mà hôm nay, cuối cùng anh cũng làm được.
Sau khi kích động trong giây lát, Dương Chấn lại bắt đầu nghiêm túc vận chuyển Chiến Thần Quyết.
Sau khi thời gian dần trôi, linh khí được điều động càng lúc càng nhiều, cuối cùng rót vào trong cơ thể của anh.
Cuối cùng, trực tiếp hình thành trạng thái như lốc xoáy ở trong cơ thể của Dương Chấn, điên cuồng thôn phệ linh khí ở xung quanh, thậm chí linh khí trong cả Thần Dược Cốc đều đang nhanh chóng tràn về phía bên này.
Dương Chấn sững sờ phát hiện, trải qua sinh tử lần này, sau khi tu vi dần khôi phục, linh khí mà anh có thể điều động càng lúc càng nhiều, điều này cũng có nghĩa, Dương Chấn sẽ càng thêm dễ dàng trong chuyện tu luyện về sau.
Dương Chấn ngồi kiên trì một tuần không nhúc nhích ở trên chiếc giường đá, luôn duy trì trạng thái tu luyện, tu vi của anh cũng thành công khôi phục về trạng thái đỉnh phong.
Hơn nữa nhục thân còn mạnh hơn trước kia vài phần, cái này cũng coi như trong họa được phúc.
Với trạng thái hiện nay của Dương Chấn, nếu còn gặp trận đại chiến giống như trước đó, anh sẽ không nhếch nhác như thế nữa.
“Hình như sắp đột phá rồi, chỉ thiếu một chút cuối cùng..”
Dương Chấn đột nhiên cảm thấy khí tức cuồn cuộn trong đan điền, dường như sắp phá tan đan điền, khiến sắc mặt của anh đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!