Dương Chấn phát hiện, tuy khí tức của con dã thú này kiệt quệ nhưng linh khí trong cơ thể nó vẫn rất dồi dào, dường như chưa hoàn toàn bạo phát.
Nhưng bây giờ, con dã thú này rõ ràng không còn cơ hội bạo phát nữa, nó vào phát nhảy cuối cùng, muốn thôn phệ long huyết phượng nhãn vĩnh sinh thảo thì gần như đã sử dụng toàn bộ lực lượng.
Dương Chấn đương nhiên cũng sẽ không để con dã thú cực kỳ nguy hiểm này sống, cuối cùng anh trực tiếp đánh nát đầu của nó.
Đợi đến khi con dã thú ngã ra đất hoàn toàn không còn sự sống, lúc này Dương Chấn mới nhảy xuống khỏi cổ của nó.
Sau đó, anh nhặt long huyết phượng nhãn vĩnh sinh thảo thần kỳ đó lên, nhanh chóng chuyển nó vào trong nhẫn đế vương.
Hiện nay có nhiều thảo dược quý này, linh khí trong nhẫn đế vương cũng càng thêm nồng đậm, đâu đâu cũng tràn ngập sự sống.
Dương Chấn cũng không nán lại lâu, ngay cả thảo dược quý như long huyết phượng nhãn vĩnh sinh thảo mà anh cũng lấy được rồi, rõ ràng cũng không còn thứ gì khác có thể thu hút được anh nữa.
Tiếp tục ở lại đây, nói không chừng sẽ có sinh vật khủng khiếp hơn con dã thú này xuất hiện, con dã thú này đã khiến Dương Chấn kiệt sức, Dương Chấn không muốn giao tính mạng của mình vào trong miệng dã thú.
Sau đó, Dương Chấn vận chuyển linh khí vào tư chi, bắt đầu leo lên vách đá dựng đứng.
Thời gian dần trôi, cả người Dương Chấn đầm đìa mồ hôi, cho dù anh đã vận chuyển linh khí để hỗ trợ nhưng vẫn khiến anh rất mất sức, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Không biết leo bao lâu, Dương Chấn thậm chí cảm thấy đã qua hai tới ba ngày, lúc này mới quay trở lại trong miếu sơn thần ở trên đỉnh.
Sau lần này, Dương Chấn nhớ lại trước đó khi tu vi của anh chưa khôi phục, anh liên tục mấy lần đi qua đi lại bên trên vực sâu này, anh bỗng cảm thấy sợ.
Hiện nay, tu vi của anh đã khôi phục, khi đi lên và đi xuống cũng tốn không ít sức lực.
Nhưng cho dù bây giờ không cẩn thận mà rớt xuống, cũng do tu vi khôi phục rồi nên sẽ không gây ra tổn thương quá lớn đối với anh.
Nhưng trước đó khi tu vi của anh chưa khôi phục, chỉ cần trượt chân một cái, không cẩn thận rớt xuống, vậy kết quả chắc chắn chỉ có một, đó là chết.
Tuy lúc đầu Dương Chấn dù biết vực sâu cực kỳ nguy hiểm nhưng anh vẫn đi qua đi lại mấy lần.
Nhưng Dương Chấn cũng không cảm khái quá nhiều, trước đó đại chiến với những con dã thú đó, anh đã tiêu hao không ít linh lực, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Lúc này leo lên trên cũng khiến anh rất mệt mỏi, vì vậy anh lập tức quay lại trên chiếc giường đá lạnh băng đó, bắt đầu tu luyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!