Dương Chấn cũng bị hành động của Nhị Trụ làm cho bối rối, nghe thấy câu chất vấn của Nhị Trụ mới phản ứng lại.
Dương Chấn lập tức nói: “Bình tĩnh lại, tôi là Dương Chấn, anh không có nằm mơ, tất cả đều là thật, anh tạm thời theo tôi đến nhà Ngữ Yên trước đã!”
Vừa dứt lời, Dương Chấn quay người đi thẳng về hướng nhà của Lưu Ngữ Yên.
Nhị Trụ vẫn mơ màng như người mất hồn, dù Dương Chấn đã nói đây là thật, nhưng anh ta vẫn không hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nhìn thấy mình đang ở trong rừng, Nhị Trụ không dám nấn ná, khi đã tỉnh táo lại thì anh ta cũng chẳng có gan ở đây lâu, lập tức bước theo Dương Chấn.
Trên đường đi, nhìn thấy Mã công tử từng kiêu ngạo như thần linh, bây giờ lại bị Dương Chấn lôi đi như con chó chết, điều này càng khiến Nhị Trụ khó hiểu.
Nhị Trụ liên tục đập đầu mình, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng dù cố thế nào, anh ta cũng chỉ nhớ được cảnh Lưu Vũ Hàng nhảy xuống vực, khiến anh ta lo lắng đến ói máu.
“Ngay cả tên đó cũng thành ra thế này, anh ta không phải là thần linh của Thần Dược Cốc sao? Quả nhiên, thế giới bên ngoài khác xa với những gì mà mình từng tưởng tượng...
Nhị Trụ lẩm bẩm, như thể bỗng thông minh hơn chút, trong lòng cũng vô thức nảy sinh một khát vọng về thế giới bên ngoài Thần Dược Cốc.
Nhưng ngay sau đó, tư tưởng ăn sâu bén rễ trong lòng Nhị Trụ lại hiện lên, anh ta thầm bất lực nói: “Thật nực cười, mình vậy mà dám mơ rời khỏi Thần Dược Cốc. Năm đó biết bao người có suy nghĩ giống mình, nhưng có ai trong số đó đi ra được, cuối cùng chẳng phải đều chết kỳ lạ hết sao? Không được có suy nghĩ này, không thể.”
Trong lòng Nhị Trụ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi Dương Chấn, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh, càng nhìn càng thấy không thể nhìn thấu.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Chấn, bọn họ nhanh chóng đến được nhà của Lưu Ngữ Yên.
Dương Chấn cẩn thận đặt thi thể của Lưu Ngữ Yên lên giường, đôi mắt đã sớm ướt đẫm.
Một cô gái tốt, lương thiện đến thế, lại còn là ân nhân cứu mạng của anh, vậy mà cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này.
Giây phút này, Dương Chấn chỉ cảm thấy đau lòng đến mức không thở nổi.
Lúc này Nhị Trụ cũng không kiềm được nữa, lao vào đấm đá Dương Chấn một trận, anh ta biết mình không phải đối thủ của Dương Chấn, cũng biết chỉ cần Dương Chấn đánh trả, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của anh ta, nhưng nắm đấm to như bao cát của anh ta vẫn hung hăng giáng lên người Dương Chấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!