Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chàng Rể Chiến Thần - Dương Chấn

Nghe xong lời Dương Chấn, Lưu Ngữ Yên lập tức ngẩn người. 

Vốn đang chìm trong niềm vui được gặp lại Dương Chấn, nhưng khi biết nhà mình đã không còn, niềm vui trong lòng Lưu Ngữ Yên lập tức tan biến, chỉ còn lại nỗi đau thắt tim. 

Căn nhà tranh cũ kỹ này là thứ ba mẹ của cô ta để lại, ngoài miếng ngọc đeo trên cổ và đứa em trai Lưu Vũ Hàng, thì căn nhà tranh này chính là di vật cuối cùng mà ba mẹ để lại. 

Kết quả, bây giờ cô ta lại biết được, căn nhà ấy đã bị hủy hoại. 

Hai mắt Lưu Ngữ Yên lập tức đỏ hoe, nước mắt chực trào: “Anh Chấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh mau nói cho tôi biết đi!” 

Dương Chấn cũng không giấu giếm nữa, anh kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra cho cô ta nghe một cách chân thật. 

Sau khi nghe xong lời giải thích, Lưu Ngữ Yên mới bừng tỉnh, biết được vì cứu mạng của cô ta, căn nhà tranh mới bị phá hủy, Lưu Ngữ Yên chỉ còn biết thở dài một tiếng đầy bất lực. 

Lúc này, ánh mắt Dương Chấn lại nhìn về phía cổ của Lưu Ngữ Yên. 

Lưu Ngữ Yên hơi đỏ mặt, không hiểu anh định làm gì, nhưng cô ta rất tin nhân phẩm của Dương Chấn. 

Dương Chấn hỏi thẳng: “Miếng ngọc trên cổ cô là mẹ cô để lại cho cô à? Có phải còn một miếng nữa hay không?” 

Lưu Ngữ Yên vừa mới từ lời giải thích của Dương Chấn biết được lý do cô ta không chết là nhờ miếng ngọc này, vậy nên bây giờ cô ta cũng không quá bất ngờ khi anh hỏi. 

Chỉ là sau khi cô ta hồi tưởng lại một lượt, cô ta vẫn lắc đầu, nói rằng chưa từng thấy miếng thứ hai, chỉ biết đây là đồ mà mẹ cô ta trao tận tay cho cô ta trước khi qua đời. 

Chỉ là, lúc đó mẹ cô ta có nói một câu vô cùng kỳ lạ, đến giờ cô ta vẫn không hiểu nổi ý nghĩa của nó. 

Dương Chấn lập tức hỏi: “Bà ấy nói gì?” 

Sau đó, Lưu Ngữ Yên bèn nói lại nguyên văn lời mẹ cô ta. 

“Miếng ngọc này vốn là mẹ con để lại cho con, sau này con chắc chắn sẽ cần dùng đến, tuyệt đối không được đánh mất, chỉ cần nó còn, nhà của con vẫn còn!” 

Nghe hết lời này, trong đầu Dương Chấn đã có suy đoán đại khái, mà suy đoán này, thực ra anh cũng đã từng nghĩ tới sau khi hỏi Lưu Vũ Hàng về miếng ngọc bội kia. 

Lưu Ngữ Yên thấy Dương Chấn trầm ngâm, cô ta tò mò hỏi: “Anh Chấn, anh đang nghĩ gì vậy? Anh hiểu được những lời khi đó của mẹ tôi có ý gì không?” 

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không chắc chắn, chỉ đoán thôi, tôi cho rằng cô... có có thể không phải con ruột của bọn họ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!