Dương Chấn hơi bất ngờ, Mã Thế Long vậy mà lại kiêu ngạo đến mức này, nhưng anh vẫn mặt không cảm xúc, căn bản không để ý.
Dù sao, tu vi của Dương Chấn hiện tại đã thành công đột phá đến Nguyên Anh kỳ, phóng tầm mắt ra toàn bộ thế giới cổ võ cũng được xem là mạnh nhất rồi.
Ngay cả khi Mã Thế Long có những quân bài tẩy khác, Dương Chấn cũng sẽ không sợ hãi chút nào.
Mã Thế Long thấy vậy, theo bản năng cho rằng Dương Chấn đã sợ mình.
Nhất là khi Mã Thế Long nhìn thấy Dương Chấn bị một cô gái hai mươi tuổi và một đứa trẻ mười mấy tuổi bám theo, Mã Thế Long càng cho rằng, thực lực của Dương Chấn đã bị suy yếu do vết thương.
Nếu không, bên cạnh Dương Chấn ít nhất cũng phải có vài dược nông cường tráng trong Thần Dược Cốc làm tay sai.
Vì vậy, nỗi sợ hãi của Mã Thế Long đối với Dương Chấn cũng lập tức tiêu tan không ít.
Lúc này, Dương Chấn mở miệng: "Ông vẫn nhiều lời như trước!"
"Lần trước, vì sự xuất hiện của Cao Thương nên tôi đã không thể giết được ông!"
"Nói đi, hôm nay ông muốn chết thế nào, tôi thành toàn cho ông!"
Mã Thế Long lập tức hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Dương Chấn! Cậu tưởng tôi không giết được cậu sao? Trước đây sở dĩ bị cậu làm bị thương là vì tôi vẫn chưa ra tay toàn lực thôi!"
"Hôm nay, cũng giống như trước, tôi vẫn có thể cho cậu một con đường sống."
"Nhưng điều kiện cũng giống như trước, lập tức giao ra thảo dược mà cậu đã trộm của tôi!"
"Hôm nay, tôi chỉ cho cậu mười phút để suy nghĩ. Nếu cậu vẫn không giao ra cây thảo dược đó thì tôi sẽ không nương tay nữa, cậu đã hành hạ tay sai của tôi như thế nào thì tôi sẽ hành hạ cậu như thế đó!"
Nghe Mã Thế Long nói, Dương Chấn hơi bất ngờ, không ngờ đã qua lâu như vậy mà tên này vẫn còn nhớ nhung cây thảo dược đó.
Tuy nhiên, nghĩ đến dược hiệu khủng khiếp mà cây thảo dược đó bộc phát khi cứu chữa Lưu Ngữ Yên tối qua, Dương Chấn cũng có thể hiểu được vì sao Mã Thế Long lại khổ sở muốn tìm lại cây thảo dược kia.
Dù sao, nếu không có thảo dược đó, Dương Chấn cũng rất khó có thể nhanh chóng cứu Lưu Ngữ Yên tỉnh lại.