Khi hai chị em Lưu Ngữ Yên còn muốn nói gì đó, Mã Thế Long đã dẫn theo cường giả xông đến trước mặt Dương Chấn.
Trong tình thế cấp bách, Dương Chấn trực tiếp đẩy mạnh hai chị em ra ngoài.
"Nếu lo tôi bị thương thì hãy nghe lời tôi!"
Dương Chấn lại ra lệnh, hai tay đã bắt đầu đối phó với kẻ địch trước mặt.
Hai chị em thấy vậy, cũng không dám kéo Dương Chấn nữa, sợ sẽ trở thành gánh nặng cho Dương Chấn, họ đầy lo lắng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Dương Chấn.
Còn tên Nhị Trụ kia thì đã bị Dương Chấn một chưởng đánh ngất, cũng được đặt ở một nơi an toàn.
Mã Thế Long giáng một chưởng mạnh xuống thiên linh cái của Dương Chấn, mở miệng đầy ngạo mạn: "Bọn họ đều nói cậu là ác ma của trung giới cổ võ, vậy bây giờ Mã Thế Long tôi sẽ chém chết ác ma cậu!"
Dương Chấn cười lạnh một tiếng, trực tiếp giơ tay phản công lại.
"Bốp!"
Hai lòng bàn tay đối diện nhau, hai luồng linh lực khủng khiếp kinh người va chạm nhau trong nháy mắt, bùng nổ với một âm thanh trầm đục điếc tai.
Linh lực kinh khủng lập tức phát ra từng đợt dư chấn về mọi phía.
Những cường giả khác đứng bên cạnh hai người, lập tức bị dư chấn đó giết chết.
Mã Thế Long cường đại bị chấn động đến mức hai chân suýt nữa tóe lửa trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng lui về phía sau bay ra ngoài.
Trong mắt Mã Thế Long tràn ngập vẻ khiếp sợ, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Ban đầu, Mã Thế Long cho rằng Dương Chấn đã bị trọng thương trong trận đại chiến đó, còn trong khoảng thời gian Dương Chấn biến mất, tu vi của ông ta đã tăng lên không
ít.
Dù sao, trong tình huống bình thường, ngay cả cường giả ở trung giới cổ võ ở trong tình trạng trọng thương mà rơi xuống vực sâu không đáy kia, cho dù không chết, cũng nhất định sẽ mất hết tu vi.
Bọn họ cho rằng dù Dương Chấn có lợi hại đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể hồi phục hoàn toàn vết thương trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ không có tu vi.
Mã Thế Long vốn nghĩ rằng hiện tại mình tuyệt đối dư sức đối phó với Dương Chấn, dù sao bên cạnh ông ta cũng có nhiều cường giả hỗ trợ.
Nhưng sau chưởng này, Mã Thế Long lập tức nhận ra sự việc dường như không giống như trong tưởng tượng của ông ta, thực lực của Dương Chấn vẫn đáng sợ như trước.
Hai chân ông ta đã xới tung mặt đất thành một rãnh.
Nhưng Dương Chấn vẫn đứng đó bất động, thậm chí không chớp mắt cái nào, như thể luồng linh lực kinh khủng kia không tồn tại.
"Cậu. . . Tu vi của cậu sao lại hồi phục rồi? Cậu đúng là súc sinh, cậu quả nhiên đã dùng cây thảo dược của tôi, cậu thật sự đã dùng thảo dược của tôi để hồi phục tu vi, tên khốn đáng chết nhà cậu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!