Nghe thấy lời của Lưu Ngữ Yên, Nhị Trụ lập tức dừng tay, ngồi thụp xuống đất, ôm đầu bật khóc nức nở.
Lưu Ngữ Yên vẫn tiếp tục xin lỗi Nhị Trụ. Theo Lưu Ngữ Yên thấy, do cô ta nên mới dẫn tới Mã công tử đến, từ đó dẫn cả đám người Mã Thế Long đến, cuối cùng dẫn tới kết cục ba mẹ của Nhị Trụ chết thảm ở trong tay những người đó.
Tuy Mã Thế Long là do Dương Chấn khống chế Mã công tử nên mới đến Thần Dược Cốc, rồi dẫn đến những chuyện này xảy ra.
Nhưng Lưu Ngữ Yên hiểu rõ, nếu không có Dương Chấn, cô ta đã sớm bị Mã công tử cưỡng ép đưa đi, có lẽ đã tự sát từ lâu, còn em trai của cô ta cũng rất có khả năng sẽ bị tất cả dược nông trong cốc bắt nạt dày vò.
Trải qua nhiều chuyện trong khoảng thời gian gần đây, Lưu Ngữ Yên đã sớm nhìn thấu bản chất của những dược nông của Thần Dược Cốc.
Vì lợi ích cá nhân, vì muốn nịnh bợ đám người Mã công tử, bọn họ không việc ác nào là không dám làm.
Trong lòng Lưu Ngữ Yên, chính Dương Chấn đã cứu cô ta và Lưu Vũ Hàng, nên cô ta không hy vọng Nhị Trụ đổ lỗi cho về cái chết của ba mẹ anh ta lên người Dương Chấn.
Huống chi, cái chết của ba mẹ Nhị Trụ, vốn không phải lỗi của Dương Chấn.
Nếu không có Dương Chấn ở Thần Dược Cốc, e rằng chẳng riêng gì ba mẹ Nhị Trụ, mà ngay cả cậu ta cũng đã chết dưới tay Mã công tử từ lâu rồi.
Lưu Vũ Hàng buông tay ra, nhìn Nhị Trụ đau khổ tột cùng, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Thế nhưng cậu bé vẫn không muốn Nhị Trụ tổn thương Dương Chấn, nên đã nói hết nỗi lòng mình ra.
Một lát sau, cảm xúc của Nhị Trụ cũng dịu đi phần nào, anh ta đứng dậy, mắt đỏ hoe nhìn Dương Chấn, đột nhiên cất tiếng: “Xin lỗi!”
Tuy tiếng xin lỗi không lớn, nhưng mấy người Dương Chấn vẫn nghe rõ mồn một.
Điều này khiến mọi người hơi ngẩn ra, rõ ràng rất đỗi bất ngờ.
Ai mà ngờ được, Nhị Trụ xưa nay khờ khạo cứng đầu, mới nãy còn đánh mắng Dương Chấn, vậy mà bây giờ lại biết nói lời xin lỗi Dương Chấn.
Thấy Nhị Trụ lúc này đã bình tĩnh như vậy, hai chị em Lưu Ngữ Yên thậm chí không còn cảm thấy sợ hãi bộ lông đầy người của anh ta nữa.
Vào lúc đó, Nhị Trụ mới bất ngờ nhận ra lớp lông trên tay mình, ánh mắt lập tức hoảng hốt nhìn xuống cánh tay và toàn thân.
“Tôi... tôi bị sao vậy? Sao tôi lại biến thành như thế này? Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ...
Nhị Trụ lẩm bẩm, mặt đầy kinh hãi, anh ta phát hiện toàn thân mình mọc đầy lông, đưa tay sờ mặt thì nhận ra cả khuôn mặt cũng mọc lông rậm rạp.
Ngay cả da mặt cũng sần sùi như đầy nếp nhăn, sờ vào thấy gai tay. Nhị Trụ không dám tưởng tượng hiện giờ trông mình kinh khủng đến mức nào.
Nhị Trụ không thể tin nổi, mình thật sự đã biến thành bộ dạng này.
Tâm trạng vừa mới bình ổn của Nhị Trụ lập tức trở nên kích động, anh ta quay người, túm chặt vai Lưu Vũ Hàng, lắc mạnh rồi hoảng loạn hét lên: “Tiểu Hàng, em nói anh nghe, đây không phải thật đúng không? Nhất định là anh đang nằm mơ phải không? Em nói gì đi chứ, anh xin em đấy, mau nói đi mà!”
Lưu Vũ Hàng bị Nhị Trụ làm cho sợ đến trắng bệch cả mặt, cậu bé cũng không biết phải giải thích với Nhị Trụ như thế nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!