Trong mắt Dương Chấn, làm gì có chữ chạy.
Bây giờ Dương Chấn đã quay lại, đã dám trực tiếp tìm đến các tông môn báo thù thì anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Cho dù có phải trải qua lần nữa chuyện bị đánh rơi xuống vực như trước, Dương Chấn cũng chẳng sợ.
Dù cho cường giả của thượng giới cổ võ đến thì có thể như nào.
Dương Chấn lạnh lùng liếc nhìn mấy người bên cạnh đang khuyên nhủ mình, anh cười lạnh nói: “Các người sợ rồi à?”
Cảm nhận được sát khí của Dương Chấn, mấy người kia lập tức im bặt, cúi gằm mặt, không dám nói thêm câu nào.
Tông chủ của Hồng Môn Toong thấy vậy thì càng đắc ý, ông ta giễu cợt: “Biết sợ rồi hả? Nhóc con, bây giờ các ngươi muốn chạy thì e là muộn rồi. Cường giả của mấy tông môn quanh đây chắc sắp sẽ gặp các người ở giữa đường!”
“Bây giờ cậu lập tức quỳ xuống xin lỗi và cầu xin đi, có khi ta sẽ suy nghĩ chỉ cho các người một con đường an toàn, không có ai mai phục.
Lần này, Dương Chấn không nói gì thêm, trực tiếp vung kiếm chém tới.
Tông chủ của Hồng Môn Tông lập tức cau mày, nhưng tên này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng phản đòn, ngay khi Dương Chấn ra tay, ông ta cũng lập tức chém một nhát. “Ầm!”
Tông chủ của Hồng Môn Tông là cường giả Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ, thực lực khi bạo phát cũng rất khủng khiếp.
Hai luồng linh lực khủng bố va chạm trong nháy mắt, cả Hồng Môn Tông rung chuyển dữ dội.
Nhưng hiện tại, tu vi Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ cực kỳ yếu so với Dương Chấn.
Thiên Tử Kiếm trong tay Dương Chấn, cùng lúc tu vi của Dương Chấn tăng lên, nó cũng theo đó mà trở nên đáng sợ hơn.
Chỉ một chiêu này, kiếm trong tay tông chủ của Hồng Môn Tông bị chém gãy tan tành, văng tung tóe khắp nơi.
Tông chủ của Hồng Môn Tông bị đánh bay ngược ra, đập mạnh vào một bức tường đá xanh, làm cả bức tường sập xuống. Ông ta ngã trong đống đổ nát, miệng trào máu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Dương Chấn chậm rãi tiến đến, ánh mắt khinh bỉ: “Không tự lượng sức mình!”
Cho dù tu vi của Dương Chấn chưa đạt tới Nguyên Anh Kỳ, nhưng không phải là người mà võ giả Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ có thể khiêu khích. Dương Chấn thực sự không hiểu tông chủ của Hồng Môn Tông lấy đâu ra tự tin mà dám ra tay với mình.
Dù có gọi cường giả của các tông môn khác đến, nhưng cường giả của những tông môn đó dù sao vẫn còn chưa tới đây.
Lúc này tông chủ của Hồng Môn Tông đã bắt đầu hối hận vì sự manh động của mình, chưa kịp đợi viện binh đã vội động thủ với Dương Chấn.
Nhưng bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa, thấy Dương Chấn lại gần, ông ta hoảng loạn, vô thức muốn lùi lại.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể giở trò cũ, tiếp tục cầu xin Dương Chấn: “Cậu... cậu đừng qua đây, tôi không nên ra tay, vừa rồi tại ta nhất thời nóng giận, tôi biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi..”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!