Ban đầu, Bạch Ngữ Tô đặt hết hy vọng vào Tuyết Nữ và Dương Chấn.
Bởi vì chỉ có hai người này, mọi khía cạnh mới tương đối phù hợp với hình ảnh quý nhân trong truyền thuyết.
Nhưng điều khiến Bạch Ngữ Tô tuyệt vọng là nhìn phủ thành chủ thành Chu Tước sắp bị phá hủy hoàn toàn, mà không hề có một quý nhân nào xuất hiện.
“Chẳng lẽ, phủ thành chủ thành Chu Tước của mình chưa đến lúc sinh tử tồn vong sao? Rốt cuộc mình còn phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương nữa đây?”
Lúc này, trái tim Bạch Ngữ Tô như muốn chết đi.
Cô ta vừa dốc toàn lực chiến đấu với Cao Chính Xương như keo dính chó cứ bám riết lấy cô ta mà đánh, ánh mắt thỉnh thoảng còn quan sát xung quanh.
Trong lòng cô ta vẫn ôm chút hy vọng, vô số lần cầu nguyện, mong rằng khi quay lại sẽ có quý nhân trong truyền thuyết xuất hiện, cứu bọn họ khỏi tai họa dầu sôi lửa bỏng này.
Nhưng vô số lần quay đầu, kết quả cuối cùng chỉ là thất vọng.
Điều này khiến Bạch Ngữ Tô thậm chí bắt đầu nghi ngờ truyền thuyết ấy có phải là giả hay không.
Ngay lúc này, một khoảnh khắc lơ đãng, công kích của Cao Chính Xương trúng thẳng ngực cô ta, đánh bay cô ta bay ra vài mét.
Cao Chính Xương mặt đầy tự mãn: “Tiện nhân, không ngờ những năm qua thực lực của cô âm thầm tăng lên đến vậy, nhưng cho dù như thế thì có thể như nào? Tôi vẫn có thể ỷ đông người mà đánh bại cô!”
Sau khi Tuyết Nữ xuất hiện, lúc đầu cũng chỉ dẫn cho cô ta không ít, giúp thực lực của cô tăng lên đáng kể, nhờ đó mà nhiều lần trước, cô ta suýt giải quyết được Cao Chính Xương.
Kết quả sau khi Bạch Ưng ngày càng mạnh, những người trợ thủ bên cạnh cô ta lần lượt gục ngã, khiến các cường giả mà Cao Chính Xương dẫn tới bỗng chốc tinh thần phấn chấn, hơn nữa có mấy cường giả cấp tông chủ cũng tác chiến cùng với Cao Chính Xương.
Mấy lão gia đối đầu với một cô gái như Bạch Ngữ Tô, cho dù Bạch Ngữ Tô có mạnh đến đâu cũng không thể giết được bọn họ, có thể trụ lâu đến thế cũng đã không dễ dàng.
Bạch Ngữ Tô lau máu ở khóe miệng, lập tức đứng dậy từ mặt đất, cô ta biết mình tuyệt đối không được ngã xuống, chỉ cần còn một hơi thở, cô ta cũng phải đứng lên.
Bằng không, một khi cô ta gục xuống, cả phủ thành chủ của thành Chu Tước sẽ sớm bị diệt hoàn toàn.
Bạch Ngữ Tô lạnh lùng nhìn Cao Chính Xương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ chó già, ông đừng vui mừng quá sớm, ông vẫn chưa giết được tôi đâu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!